Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa
Chương 45 :
Ngày đăng: 13:46 18/04/20
CHƯƠNG 45
Cả đại đường bầu không khí vui mừng, mọi người đều đang vì chủ tử bọn họ bình yên vô sự mà cao hứng, chỉ có một mình Hoa Tiểu Mạc nhún nhún vai, mặt mày nhăn nhó, đỉnh đầu một đám mây đen, sấm sét đùng đùng, mưa ào ào rơi xuống.
Mọe nó, thế này thì trở lại có hù Bạch Thần và A Thất hay không đây?
Một đầu tóc vàng chói lóa như vầy quá không có theo xu hướng, qua tao bao* rồi được chứ?! [tao bao: thiển cận, nói túm lại không hợp mốt của ẻm ‘ ‘~]
Trước mắt đưa tới một chung trà, Hoa Tiểu Mạc cúi đầu tiến tới hớp một ngụm, một khắc sau nhướn mày một cái, mấy đạo tầm mắt không rõ ý tứ chọc lên người hắn.
Hoa Tiểu Mạc hơi hơi nghiêng đầu liếc Lạc Cửu Tiêu một cái, nhíu nhíu mày, từ sau khi hai người bọn họ đánh với nhau một pháo hắn đã biết người trong Xuân viên không phải là bạn giường của Lạc Cửu Tiêu.
Hiện giờ trong thân thể Lạc Cửu Tiêu chảy máu của hắn, chân khí dồi dào, huyết cổ đã tiêu, cũng đã thoát khỏi khả năng bị ma hóa, nhưng những người này tuổi đều rất nhỏ, thả họ trở về đoàn viên với người nhà không phải càng tốt sao.
Hắn chưa đề cập, nhưng Lạc Cửu Tiêu đã đọc thấu tình tự biến hóa trong đáy mắt hắn.
Lạc Cửu Tiêu buông chén trà, phun ra thanh âm từ tính khàn khàn: “Phượng Khanh, Lưu Nguyệt, Hoa Mộc, Thu Danh, Thanh Vũ, Mặc Vũ.”
Mấy người được gọi tên đều bước đến quỳ trên đất, cúi đầu rất thấp: “Giáo chủ.”
“Lời nói năm đó của bổn tọa hôm nay sẽ làm tròn, mấy người các ngươi từ nay về sau không còn liên quan Thiên Tà giáo.” Lạc Cửu Tiêu nhàn nhạt liếc nhìn những người quỳ trên đất, ánh mắt đối diện với Dung Mặc Vũ đang ngẩng đầu nhìn y.
Dung Mặc Vũ kinh hãi, vội vã phủ phục trên đất, tuy không chấn kinh như lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng vẫn hút lấy tâm hồn người, phảng phất như nhìn nhiều hơn một cái sẽ bị đầu độc mê hoặc.
Sống chung mấy năm, y chưa bao giờ biết người nam nhân này có dung mạo tuyệt sắc như vậy, không thể thuộc về cõi trần.
Vốn là vì ân tình, cho nên cam nguyện, giờ khắc này lại muốn thả bọn họ đi? Thiên hạ to lớn, bọn họ còn có thể đi về đâu?
Mặt Dung Mặc Vũ lộ vẻ bi thương, bên tai là mấy tiếng khóc nho nhỏ, y bỗng cảm thấy, nếu cứ vậy mà rời đi, chi bằng dứt bỏ phàm trần nhập vào cửa Phật cho xong.
Xe ngựa dừng lại trước một tửu lâu, Hoa Tiểu Mạc ngơ ngác xuống xe, gót chân giữ vững, bắp chân trực tiếp run lên, trên mặt còn mang theo ửng đỏ chưa rút đi, đôi mắt nhuốm một tầng hơi nước, đại khái là làm nhiều lần, quá tập trung, cho nên ánh mắt trừng qua mỗ giáo chủ đại nhân đã ăn no thỏa mãn cũng mang một tia quyến rũ khó có thể che giấu.
“Thiên Dương, đi hỏi thăm một chút.” Bàn tay to của Lạc Cửu Tiêu đặt trên eo Hoa Tiểu Mạc nhẹ nhàng xoa vuốt, liếc nhìn Thiên Dương đang sững sờ mà phân phó.
Thiên Dương nga một tiếng, nhìn bốn phía, lập tức lấy lại tinh thần, quá trà, tửu lâu, cửa hàng, các loại sạp nhỏ, phía trước tất cả đều mang một lá cờ trắng dài, gã bước nhanh tới quầy bánh bao gần nhất.
Hoa Tiểu Mạc cũng phát hiện chuyện không đúng lắm, người đi ngang qua đều bước vội vội vàng vàng, bên tóc mai các cô gái đều mang một đóa hoa trắng, mà trên cánh tay cái nam nhân đều quấn một vòng vải trắng, màu trắng chiếm cứ toàn bộ tầm mắt.
Thiên Dương biết được tình hình, chạy tới trầm giọng nói: “Tối qua Hoàng hậu về trời rồi.”
“Các ngươi đi phía tây ngoài Hoa uyển trước.” Lạc Cửu Tiêu ôm Hoa Tiểu Mạc, không để ý ánh mắt tò mò của người đi đường, trực tiếp thi triển khinh không phi lên nóc nhà, trong chớp mắt liền biến mất.
Không mất bao lâu, Lạc Cửu Tiêu đã mang Hoa Tiểu Mạc xuất hiện ở Lê viên, một tòa nhà lớn như vậy thật yên tĩnh, ngay cả một hạ nhân đi qua cũng không có, sắc mặt Hoa Tiểu Mạc trắng bệch, tìm qua một lượt nơi Lan Thất và Bạch Thần ở, hắn ngửa đầu lo lắng hỏi: “Có cách nào tìm được bọn họ không?”
Bỗng nhiên, lông mày Lạc Cửu Tiêu động động, khóe môi câu ra một độ cung cổ quái, năm ngón tay phải hơi cong, khói mù màu đen tụ lại, mang theo kình phong cuồng bạo đáng sợ, khối đá hoa bên dưới kia vỡ tung, rơi vào trong mắt Hoa Tiểu Mạc, không khác gì động đất.
Lúc khe nứt nhanh chóng lan tới chân hắn liền cấp tốc nhào lên người Lạc Cửu Tiêu, ầm lên một tiếng, trong khoảnh khắc, tảng đá vỡ nát lại bị kình phong dịch chuyển qua hai bên, lộ ra một tầng đá phiến màu xám.
“Bọn họ ở bên dưới.” Lạc Cửu Tiêu vỗ tay lên phiến đá nọ.
45.
Tác giả: La la la, mấy thým nói bánh bao [em bé] một đứa là được, hay bốn đứa mới được?
Đau trứng…
.
Đao: Đoạn cuối tình tiết hơi nhanh tý, nói chung là mụ Hoàng hậu chết → cung biến → mấy anh công mất tích ở dưới cục đá! :3 (hình như ta nói cũng như không thì phải _ __” )