Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 46 :

Ngày đăng: 13:46 18/04/20


CHƯƠNG 46



Phiến đá màu xám bỗng nhiên phát ra âm thanh chấn động, với thế long trời lở đất, “ầm” một tiếng, phiến đá tách rời ra hai bên, cư nhiên là một thông đạo tối đen.



Hoa Tiểu Mạc và Lạc Cửu Tiêu liếc nhìn nhau, hai người liền nhảy vào.



Trong giây phút chạm đất, nham thạch trên đỉnh đầu nháy mắt khép lại, hoàn hảo không một khe hở, có bụi rơi xuống, rơi đầy mình Hoa Tiểu Mạc và Lạc Cửu Tiêu.



Bầu không khí chung quanh khô hanh mà lại loãng, Hoa Tiểu Mạc dấy lên hỏa chiết trên tay, nhập vào mắt là vách tường xây từ cẩm thạch, đối diện là mười cánh cửa mở rộng, hắc ám thần bí, chẳng biết dẫn đến đâu.



Dưới lòng đất lại có huyền cơ thế này, rắc rối phức tạp như mê cung, đi theo những cánh cửa này, thật sự sẽ ra đến hoàng cung?



Hoa Tiểu Mạc huy động đủ loại phỏng đoán trong đầu, từ trong ngực lấy ra một bình ngọc đổ ra hai viên dược hoàn màu trắng, mình nuốt một viên, viên còn lại đưa cho Lạc Cửu Tiêu dùng.



“Đi đâu đây?”



“Ta cứ cho rằng người sẽ đề xuất rời khỏi đây trước.” Tùy ý chọn một cánh cửa cất bước đi vào, bước chân Lạc Cửu Tiêu không nhanh không chậm, cứ như đang tản bộ ở đình viện, Hoa Tiểu Mạc siết chặt tay y, hô hấp hơi gấp, khẩn trương mà lại có điểm hưng phấn, cái này còn kích thích hơn vào nhà ma nữa.



Ánh lửa di động theo hai người bọn họ chiếu sáng đường đi phía trước, quang mang u ám, bao phủ tầng tầng lãnh quang.



Đi đến cuối đường, lại là mười cánh cửa, cũng mở toang y như vậy, tựa hồ như đang nghênh tiếp bọn hắn.



“Ngươi ở bên trên làm ra động tĩnh lớn như vậy, không lý do gì một chút ảnh hưởng cũng không có.” Hoa Tiểu Mạc đi một vòng trước mười cánh cửa rồi trở lại điểm ban đầu: “Chỉ có hai loại khả năng, một, người ở đây đều gặp khó khăn, bản thân khó bảo toàn, hai, bọn họ không nhận được thông tri từ người bên trên truyền xuống, cho nên không có manh động gì.”



“Hoặc giả như còn có một loại khả năng, họ cố ý để chúng ta tiến vào.”



“Không sai, thông minh.” Bàn tay to sờ sờ đỉnh đầu Hoa Tiểu Mạc, Lạc Cửu Tiêu câu môi cười cười.



Hoa Tiểu Mạc trợn trắng mắt, nội tâm rít gào, đây là kiến thức phổ thông có được không?! Vì quái gì mấy người bọn y đều hoài nghi chỉ số thông minh của hắn.



Lại tùy ý chọn một cánh cửa, đi được khá xa, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh cùng thối rữa nhàn nhạt, khiến người buồn nôn.



Hoa Tiểu Mạc nuốt ngụm nước miếng, quay đầu nhìn Lạc Cửu Tiêu mi mày khẽ cau, vẻ mặt chán ghét.
Nói như vậy Tần Nghị là một đứa con hiếu thuận? Tìm bí cảnh là để cứu người mẹ đã chết nhiều năm của y? Hoa Tiểu Mạc chép miệng không dám tin, thế giới quan lại nghiêng ngã lần nữa.



Không đúng a, thi thể không phải đã biến mất rồi sao?! Hơn nữa, cho dù không biến mất thì cũng phải thối rữa hết rồi chứ.



“Vô Ưu là thị đồng của Tần Nghị, bị giam giữ ở đây chính là phụ thân của Vô Ưu, là kẻ duy nhất sống sót trong nhóm công nhân khai quật Hoàng lăng năm đó.”



“Vô Ưu là thái giám?” Hoa Tiểu Mạc kêu lên kinh ngạc, vẻ mặt sợ hãi.



“Ừ.” Vẻ mặt Lan Thất có chút dị dạng, tiếp tục không mấy tự nhiên: “Vô Ưu và phụ thân y có quan hệ tình cảm.” [*v* phụ tử văn, ngộ khoái phụ tử văn *v* ]



Hoa Tiểu Mạc rất bình tĩnh mở miệng: “Sau đó thì sao?” Cấm kỵ phụ tử ba ba quá cảm động, Vô Ưu, tốt lắm.



Lần này Lan Thất cùng Lạc Cửu Tiêu đồng thời nhìn Hoa Tiểu Mạc, không khỏi than trong lòng, là năng lực tiếp thu của bọn họ giảm sao?



“Tần Nghị muốn từ trong miệng phụ thân Vô Ưu hỏi ra bí mật của Hoàng lăng, nhưng đối phương ngậm miệng không nói.” Lan Thất ôn hòa nói: “Ta với Bạch Thần suy đoán, hẳn là Tần Nghị cho ông ta dùng một số loại dược, lúc thanh tỉnh lúc điên loạn.”



“Những vết tích nọ trên người Vô Ưu cũng đều do người đó khi phát điên lưu lại.”



Hoa Tiểu Mạc sờ sờ cằm, quan hệ nhân vật thật rối, Tần Nghị quá ác rồi, e rằng phụ thân Vô Ưu sau mỗi lần thanh tỉnh trông thấy những thứ mình đã làm với ái nhân, chỉ sợ sẽ giận dữ công tâm, hối hận vạn phần. Dày vò còn khó chịu hơn chết, thà rằng chịu đựng cũng không chịu nói ra cái bí mật kia, có thể là gì? Đổi lại hắn cũng sẽ có lòng hiếu kỳ cực lớn.



Lạc Cửu Tiêu thuận tay vỗ vào một chỗ bên đầm nước, nhíu mày tư lự tin tức vừa biết được, bọn Thiên Phong sẽ rất nhanh tìm đến đây, nếu như có địa đồ của Hoàng lăng, không khó tìm được lối ra.



“Ầm ầm” như tiếng nước, nhưng lại không giống, âm thanh cổ quái không biết từ đâu tràn tới.



Lan Thất biến sắc, nắm chặt tay Hoa Tiểu Mạc, Lạc Cửu Tiêu cũng bắt được một tay khác của Hoa Tiểu Mạc, thần sắc đề phòng liếc nhìn bốn phía.



Từng tia khí tức âm hàn đến gần, đó là một loại khí chí âm nơi sâu nhất vùng băng nguyên bắc cực mới có, giống như sương trắng nhàn nhạt che lấp, kêu gọi nhau tràn lên, những nơi đi qua, đống băng tất thảy.



Dưới tình thế cấp bách, trong nháy mắt Hoa Tiểu Mạc biến thành vua sức mạnh, lôi Lan Thất và Lạc Cửu Tiêu nhảy vào trong đầm nước.



Lạnh quá, đây là đâu? Help!