Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa
Chương 47 :
Ngày đăng: 13:46 18/04/20
CHƯƠNG 47
Bầu trời thênh thang, đen như nhuộm mực, đêm khuya dần.
“Oạc — oạc –” tiếng quạ đen khàn đặc thê lương, trong cánh rừng đủ loại đại thụ trụi lũi khác nhau, lơ thơ vài nhành cỏ khô trong khe đất cằn cỗi, quỷ dị cong về một hướng, gió Bắc, thổi bay bụi đất mịt mù, cành cây ngọn cỏ lay động theo gió, gió ngừng, rừng cây vạn vật lại khôi phục như trước, tất thảy chưa từng thay đổi qua, phảng phất như ở nơi đó có một sự tồn tại khiến chúng nó không dám nhìn thẳng.
Mà cái nơi cây cối cỏ dại nhìn về thì bình thường không có gì lạ, chỉ có một cái đầm nước lẻ lơi ở đấy, hoang vu, nhưng lại lộ vài nét thần bí.
Mặt nước không một gợn sóng đột nhiên nổi lên lăn tăn, dần dần tản ra, một cái tay từ trong nước vươn ra, bắt được một rễ cây thấp bên bờ, lại thấy một thiếu niên áo lam từ trong nước bò lên, nằm trên mặt đất hả họng thở hồng hộc, trong miệng không ngừng chửi bới: “Fuck, thật mụ nó gặp quỷ.”
Y phục ướt chèm nhẹp dán trên người, Hoa Tiểu Mạc đánh một cái hắc xì vang dội, sắc mặt khó coi vắt nước trên vạt áo.
Sau khi ba người bọn hắn nhảy vào đầm nước mới phát hiện bên dưới mở ra một địa phương khác, Hoàng lăng dưới lòng đất hết một tầng còn có một tầng khác, đan xen phức tạp một cách tài tình cẩn mật căn bản không giống như được tạo ra từ bàn tay người bình thường, phảng phất như là quá khứ cổ xưa, từ thời khai thiên lập địa mà thành.
Vì để tiết kiệm thời gian, ba người quyết định mỗi người chọn một con đường để thăm dò, sau thời gian một nén hương sẽ trở lại tập hợp, Lan Thất và Lạc Cửu Tiêu nhường con đường duy nhất nhìn ra có rất nhiều dấu vết, rất nhiều người đi qua cho Hoa Tiểu Mạc, họ cho rằng con đường kia an toàn, ngờ đâu thật thật giả giả vốn khó lường.
Chuyện sau đó không có quỷ dị nhất, chỉ có càng quỷ dị, hắn cứ luôn cảm thấy có người dẫn hắn đến đây.
Hoa Tiểu Mạc chán chường thở dài, xách tay áo ướt nhẹp lau nước trên mặt, cảm giác dính ướt thật không dễ chịu.
“A Thất!” Không có đáp lại, tiếp tục la, “Giáo chủ? Lạc Cửu Tiêu?” Vẫn như cũ không có hồi đáp, Hoa Tiểu Mạc nhụt chí ném đi một cục đá.
Cục đá rơi xuống, không có, không có một tiếng vọng “lỏm bỏm” nào, nhìn xuống dưới chỉ sót lại một mảnh hắc ám sâu không thấy đáy.
Từng tia cảm giác quỷ dị bao lấy toàn thân, Hoa Tiểu Mạc run sợ, trong miệng niệm “Phật tổ phù hộ.”
Sau khi tự ép mình tỉnh táo lại, Hoa Tiểu Mạc bắt đầu nhìn khắp bốn phía, rừng cây xa lạ, chỉ có quạ đen kêu to oạc oạc, rất giống cái loại không khí thường thấy trong phim kinh dị.
“Chẳng lẽ lần này xuyên tới một cái thế giới khác rồi?” Hoa Tiểu Mạc nuốt nước miếng, nhìn bầu trời đêm u tối mờ mịt thở dài một tiếng, kiếp trước hoặc là kiếp trước trước nữa của hắn nhất định phạm tội ác nhiều lắm, giờ gặp báo ứng rồi.
Tìm một phương hướng thoạt nhìn tương đối trống trải, Hoa Tiểu Mạc đi được mấy bước lại liếc mắt ra sau nhìn ký hiệu mình lưu lại, một đạo lãnh quang từ chính diện ập tới, thế tới hung mãnh, hắn còn chưa kịp phản ứng, đạo lãnh quang kia đã xẹt qua sát vành tai hắn.
Lỗ tai đau rát, Hoa Tiểu Mạc nghiêng đầu nhìn một cái, lại thấy trên đất một con tiểu xà màu đen, chỗ tấc thứ bảy bị một cành cây ghim trúng, đang quắn quéo co giật, hàm răng sắt nhọn nhe ra chất lỏng đặc sệt.
Hoa Tiểu Mạc không chút nghĩ ngợi ném qua chủy thủ tùy thân, đầu xà bị chém xuống đất, miệng to sắc bén đóng lại cái phập, độc xà bắn ra, rơi vào vị trí Hoa Tiểu Mạc đứng trước đó, trong nháy mắt cỏ dại bốn phía nhanh chóng héo rũ hòa tan thành dịch màu đen, làm mặt đất xung quanh lõm xuống một khối.
Độc thật đáng sợ.
Hoa Tiểu Mạc khiếp đảm hít một hơi, bên tai vang lên một âm thanh trầm thấp: “Không tệ, còn biết cắt đầu rắn.”
Âm thanh này…
Hoa Tiểu Mạc nhất thời cảm thấy hai người lớn cùng một cái đầu*, xa xa có một người đi tới, một bộ y bào đen tuyền, cầm trong tay trường kiếm màu bạc, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt âm trầm, đáy mắt là tối tăm vô ngần. [nguyên văn “nhất cá dầu, lưỡng cá đại liễu”, thứ cho ta ngu muội, không hiểu nổi, nói chung là chém Ọ Ọ ai biết có thể giúp ta không? Ọ Ọ]
Đến gần cùng với người kia, một cổ khí tức giết chóc không dung cho kẻ nào xem nhẹ tràn đến, Hoa Tiểu Mạc ha ha cười gượng: “Vương gia, thật trùng hợp a.”
Mụ nội, trùng hợp tới nổi làm hắn muốn chết cho rồi.
Khí sắc Tần Nghị không tốt lắm, vành môi mơ hồ tím bầm, chỉ hơi ngẩng đầu xem như là đáp trả lại.
“Trễ thế này rồi, đang tản bộ? Vừa nãy đa tạ Vương gia cứu giúp.” Hoa Tiểu Mạc mặt dày cười cười: “Ta vừa mới tới đây, không ngại lập thành một nhóm chứ.”
Lườm thiếu niên toàn thân ướt chèm nhẹp một cái, đường nhìn xẹt qua mái tóc kim sắc nọ, Tần Nghị nhíu mi: “Từ đâu đến?”
“Trong nước.” Chỉ chỉ đầm nước ở phía sau, Hoa Tiểu Mạc ngồi xổm xuống rút chủy thủ ra, cấp tốc lấy từ trong lòng ra một bình nhỏ, rắc chút bột màu trắng lên trên lưỡi đao, lại lấy cỏ khô lau lau mới thu hồi vào trong ống tay áo.
Tần Nghị híp mắt nhìn đầm nước, một lúc lâu sau mới thu hồi tầm mắt, ý vị thâm trường mà liếc Hoa Tiểu Mạc, bí hiểm khó lường.
Trong rừng cây hoang vu trống vắng, vang lên tiếng ùng ục ùng ục và tiếng than thở của thiếu niên.
Hoa Tiểu Mạc nhai cỏ lót dạ, hàm hồ hỏi: “Đây là đâu?”
“Không biết.” Tần Nghị mím mím đôi môi ngày càng phiếm đen.
“Làm sao ngươi đến đây được?” Qua một lúc, Hoa Tiểu Mạc lại hỏi: “Còn đang ở vùng Trung Nguyên chứ?”
Vẫn hai chữ, chỉ là Hoa Tiểu Mạc không phát hiện giọng nói đã có chút trầm thấp hơi khàn: “Không biết.”
“Làm sao chúng ta trở về?”
Tần Nghị nắm chặt kiếm trong tay: “Không biết.”
Phun bánh nướng trong cổ họng ra, Hoa Tiểu Mạc nước mắt giàn giụa cầm túi nước uống mấy ngụm, tiếng hít khí sau lưng làm hắn ngốc lăng ra, quay đầu nhìn lại, hai nam tử đang trừng to mắt nhìn hắn như nhìn thấy quỷ, xác thực mà nói là đang nhìn mũi hắn.
Hứa Mậu và Yến Tiểu Ất nguyên bản là chấn kinh Vương gia của bọn họ cư nhiên đi hầu hạ người ta, không khỏi hiếu kỳ người đó là ai, thấy đối phương quay đầu, nhất thời bị dọa sợ luôn, cư nhiên là thiếu niên ở tại Lê viên nọ, sau đó ấy hả, thấy viết cắn trên mũi thiếu niên, ngay cả định lực đã được huấn luyện qua, cũng không nhịn được cười ra tiếng.
Phốc—-
Sau khi hai người cảm nhận được một đường nhìn sắc bén nhất thời sợ tới căng cứng mặt, ưỡn thẳng lưng, cúi đầu.
Hoa Tiểu Mạc hung hăng trừng đầu sỏ gây tội, con mẹ nó, cắn chỗ nào chả được, lại cứ cắn mũi hắn.
Liếc bánh nướng còn đang đặt trước mặt, Hoa Tiểu Mạc chép miệng: “No rồi.”
Chân mày Tần Nghị bỗng nhíu một cái, nắm chặt cằm Hoa Tiểu Mạc, một tay khác nhét bánh nướng vào trong miệng hắn, Hoa Tiểu Mạc bị hành động này của y làm hắn trực tiếp chửi mười tám đời tổ tông nhà y, thấy trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, nhất thời lão lệ tung hoành*. [nước mắt giàn giụa, ròng ròng…]
“Ăn hết khối này.” Sắc mặt Tần Nghị ám trầm kiên định, không cho cự tuyệt, trên tay thả nhẹ lực đạo, sau khi thấy thiếu niên cắn hết khối bánh thì kịp thời đưa túi nước qua.
Im lặng gặm bánh, Hoa Tiểu Mạc nước mắt ròng ròng, con mẹ nó, đây là tạo cái nghiệt gì hả.
Phía sau Hứa Mậu và Yến Tiểu Ất len lén dùng khóe mắt thấy một màn như vậy, nhất tề trợn trắng mắt, gia, ngươi không biết ôn nhu.
Giờ Thìn ngày thứ hai, đoàn người đến được Biên Châu, đêm hôm đó, Lê viên đột nhiên nổi lên đại hỏa bùng bùng, trong khoảnh khắc hóa thành biển lửa.
Chờ đến khi Tần Nghị chạy đến từ Vương phủ, đối mặt chỉ có một mảnh phế tích, thiếu niên kia sống không thấy người, chết không thấy xác.
.
Năm ngày sau, ngay ranh giới Lan Châu xuất hiện một chiếc xe bò, đánh xe là một người trung niên, chỗ đặt cỏ dại phía sau đang nằm một thiếu niên áo xanh, nằm trên vạt áo là một con phi trùng* bạch sắc, lớn cỡ nửa bàn tay, đường hoa văn màu vàng phiêu lượng hoa lệ cùng với hai cái sừng nhọn cực kỳ kiếm thấy trên đầu không thể không cho thấy con phi trùng này là độc nhất vô nhị. [phi: bay | trùng: sâu, bọ]
“Đại Bạch, mi xác định Bạch Thần ở tại Long Uyên cốc?” Hoa Tiểu Mạc nhìn trời xanh mây trắng, hôm đó khi hắn trở về đã thấy Đại Bạch thức dậy, đồng thời có thêm cái kỹ năng thần kỳ, phun lửa, đơn giản là mệt mỏi thì có gối đầu đưa tới*. [ý nói khi gặp cảnh khó khăn thì có cách giải quyết tới ngay trước mặt, ở đây là nói Tiểu Mạc muốn trốn thì Đại Bạch biết phun lửa ^^~]
Cho nên hắn chỉ đốt đuốc cho mấy cái phòng, rất may mắn, thành công trốn thoát.
Trong mơ hồ, hắn cảm giác được A Thất và Lạc Cửu Tiêu đều không gặp nguy hiểm, nhưng không rõ vị trí cụ thể của bọn y, thế nên hắn quyết định bắt đầu chuyến hành trình tìm vợ của mình. [đúng, là tìm vợ =.= nguyên văn là: tầm thê chi lữ, sau này ẻm còn ảo tưởng cấp độ cao nữa kìa :v]
Về phần Vương gia kia, chỉ là một quả trái cây gây họa thôi.
Phi trùng màu trắng phe phẩy đôi cánh tinh mỹ, sừng nhọn cà cà cần cổ Hoa Tiểu Mạc, mang cảm giác thân mật.
Hoa Tiểu Mạc vươn tay bắt một cái cánh của phi trùng đưa ngón trỏ sờ sờ, đối phương lại hưởng thụ nheo đôi mắt nhỏ, chuyển động thân mình đem cái cánh còn lại hướng gần hơn mấy phần về phía Hoa Tiểu Mạc.
Hoa Tiểu Mạc rút rút khóe miệng, phi trùng thỏa mãn.
“Đại thúc, cám ơn người đưa ta đến đây.” Xe bò dừng lại, Hoa Tiểu Mạc cảm kích ôm quyền với nam nhân trung niên.
Nam nhân trung niên mỉm cười nói: “Tạm biệt tiểu huynh đệ.”
Trên người không mang theo bạc, vậy nên cả đoạn đường hoàn toàn nhờ vào cái mồm để xin quá giang, quả nhiên người có tình trên thế giới còn rất nhiều, cổ đại nhiều cây xanh, quả dại, gà rừng, cá trong sông, những thứ này đều có thể điền no bụng, Hoa Tiểu Mạc cúi đầu nhìn mái tóc màu đen của mình, trán chảy xuống một loạt hắc tuyến, mỗi ngày đều phải quết nước thảo dược một lần, thật sự là rất mệt.
Cùng với phi trùng đứng bên ngoài sơn cốc, Hoa Tiểu Mạc hít sâu một hơi, chỉnh chỉnh y phục trên người, hướng về phía mấy bạch y thanh niên đang đứng yên nói: “Ta tìm Bạch Thần.”
“Tìm đại sư bá?” Mấy thanh niên vẻ mặt đề phòng, đánh giá trên dưới thiếu niên xa lạ so với bọn họ còn nhỏ tuổi hơn không ít này, một người trong đó xem ra trầm ổn một chút mở miệng hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
Ta là nam nhân của y, Hoa Tiểu Mạc bĩu bĩu môi: “Bằng hữu.”
Vừa nói xong, mấy tên thanh niên còn chưa kịp mở miệng lần nữa, đã thấy một bạch y nam tử đạp không mà tới, y quyết phiêu động, vẫn thanh lãnh như trăng, sóng mắt hẹp dài không động, nhưng không còn là dung mạo bình phàm nữa, mà là phong hoa* trên đời khó sánh kịp. [phong hoa: tao nhã, hào hoa phong nhã]
47.
Đao:
*thoi thóp* mợ ơi~ chương này nó dài gấp hai ba lần chương thường á~
Tổng kết:
– Vương gia ăn cổ xong ~ hoa nở đủ cánh ~ bảo bảo sắp ra đời :3 :3 :3
– Đại hiệp lòi mặt thật! Mà thú thiệt nhá, ta là con edit mà bấy lâu nay dù nói thế nào cũng thấy đại hiệp rất bảnh! Nếu mặt ảnh bình phàm thiệt ta cũng thấy rất bảnh rất đặp chai :3 :3 :3 có ai giống ta không?? :3 :3 :3
– Chương này dài quá, đáng nhẽ tác giả nên cắt thành hai chương, dài thế này nhiều chi tiết gom vô cùng 1 chương làm ta tám không hết haha!