Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa
Chương 64 :
Ngày đăng: 13:46 18/04/20
CHƯƠNG 64
Bạch Thần ôm Hoa Tiểu Mạc lên chạy thẳng vào trong phòng, Lan Thất chạy theo sau, vừa chạy vừa phân phó: “Mau chuẩn bị nước nóng, vải trắng, kéo, rượu trắng, chậu đồng…”
“Đi thông tri Thiên Phong.” Hô hấp rối loạn ném một câu vào hư không, Lạc Cửu Tiêu liền phất tay áo bước vào trong phòng.
“Vương gia, bà đỡ đến rồi!” Ngoài cửa Hứa Mậu chạy nhanh đến, gấp đến mức mồm mép run rẩy, bị người khác cầm kiếm gác trên cổ cũng không khẩn trương được như vậy.
Hoa Tiểu Mạc nằm ở trên giường sắc mặt trắng bệch, tay đè trên bụng, từ trong khớp hàm cắn chặt khó khăn nghiền ra câu nói đứt quãng: “Sắp… sắp sinh rồi… Đau…”
Bàn tay hơi lạnh đang run rẩy, Bạch Thần mặt trầm như nước: “Chớ sợ.” Ngay cả giọng nói cũng không còn bình tĩnh nữa.
Lúc Tần Nghị mang mấy bà đỡ tiến vào, nhập vào trong mắt chính là thiếu niên nằm trên giường dưới thân tràn ra máu loãng gai mắt, nhiễm đỏ cả chăn, gương mặt y một mảnh tàn bạo.
“Không được làm hắn đau!” Lạc Cửu Tiêu hai mắt thâm trầm, siết chặt nắm tay, lạnh lẽo phun ra mấy chữ.
Dưới uy áp đáng sợ đó, thân mình mấy bà đỡ run rẩy, mặc dù các bà từng thay rất nhiều nữ tử đỡ đẻ, nhưng lại là lần đầu tiên gặp phải nam tử, rất nhiều bất tiện không nói, còn không biết được sẽ phát sinh cái gì.
“Nếu hắn khó sinh, cứ bỏ hài tử.” Hàm dưới Tần Nghị căng cứng, nửa ngày, thanh âm nặng nề phát ra từ đôi môi mím chặt thành một đường thẳng tắp.
Dẫn đầu là một lão phụ hơn năm mươi, lúc này mồ hôi đầy mặt, giọng nói run rẩy trả lời: “Dạ, Vương gia.”
Đôi mắt ướt nhẹp mồ hôi mở to mấy phần, Hoa Tiểu Mạc siết chặt bàn tay to trong tay, đau đến co giật: “Muốn… muốn hài tử…”
Lạc Cửu Tiêu nhét vải trắng vào trong miệng Hoa Tiểu Mạc, đau lòng đi hôn đôi mắt đầy nước của hắn, giọng nói khàn khàn: “Lan Thất, có thể ở lại đây canh giữ hay không?”
“Thiên Phong ở lại, những người khác ra ngoài.” Hít sâu một hơi, Lan Thất cuộn ống tay áo lên ngồi bên mép giường.
“Coi chừng hắn.” Lạc Cửu Tiêu hướng về phía Mộc Lan Mộc Cận, nhãn thần cực kỳ đáng sợ, phảng phất như tùy thời đều sẽ phát điên.
Mộc Lan Mộc Cận cũng rất khẩn trương, “Dạ.”
Ngoài cửa ba nam nhân đứng đó sắc mặt trầm túc, hơn trăm con chim tước cũng không có bay đi, mà là bay lượn quanh mái nhà, đôi chim to ngũ sắc nọ lại đậu trong vườn, như là đang chờ đợi gì đó, tiếng hót lảnh lót một tiếng nối tiếp một tiếng, giống như đang kêu gọi một loại tồn tại thần bí nào đó.
Từng bồn máu loãng được Mộc Lan Mộc Cận bưng ra, những nha hoàn khác trong phủ ở bên ngoài đưa lên tất cả vật dụng cần thiết.
Nam Phong gấp gáp chạy về ngay cả nước miếng cũng không nuốt, lo lắng đứng một chỗ cùng bọn y, đi qua đi lại, trong miệng còn không ngừng lẩm nhẩm gì đó.
Trong phòng chỉ còn lại Bạch Thần và Lạc Cửu Tiêu, hai người liếc nhìn nhau một cái, một khắc sau chỉ thấy Lạc Cửu Tiêu để nguyên y phục nằm bên người Hoa Tiểu Mạc, kéo hắn ôm vào trong lòng. [haha, mọi người có để ý thấy đại hiệp luôn bị giáo chủ phỗng tay trên không? :v]
Mà Bạch Thần lại là dựa vào mép giường, bàn tay hơi lạnh chà chà, mãi đến khi bàn tay có chút ấm áp mới thò vào trong chăn nắm chặt tay Hoa Tiểu Mạc, chợp mắt.
Trong thư phòng Tần Nghị khẽ khép mắt dựa vào lưng ghế, không biết đang suy ngẫm gì.
Hứa Mậu, Yến Tiểu Ất, cùng với cùng với các thuộc hạ đã theo Tần Nghị nhiều năm đều quỳ một gối: “Cung hỉ Vương gia, hạ hỉ Vương gia.” [cả 2 câu đều mang ý chúc mừng]
“Chuyện này bảo mật.” Cách một lúc lâu, Tần Nghị trầm mặt mở miệng.
Bảo mật? Chúng nhân đều nghi hoặc, hỉ sự to như vậy, thế tử gia ra đời, vì sao phải bảo mật?
Hai mắt híp một cái, trong thanh âm của Tần Nghị tràn đầy lãnh khốc thiết huyết: “Nếu để người ở Biện Châu nghe được phong thanh, các ngươi tự chấm dứt luôn đi.”
Chúng nhân biến sắc, chỉnh tề lên tiếng hưởng ứng: “Dạ.”
Buổi chiều mấy nam nhân thừa dịp khi Hoa Tiểu Mạc còn ngủ say tụ tập trước nôi nhỏ, các loại ánh mắt kỳ quái nhìn chăm chăm hài tử trước mắt.
Hài tử vừa mới được đút sữa, lúc này đang nằm trong nôi nhỏ phát ra âm thanh hàm hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn kia trắng trắng, ngũ quan… nếu phải nói một cái tính từ, thì chính là tròn vo.
Miệng nhỏ toe toét, thực sự không quá dễ nhìn, bốn tên nam nhân tuấn nhã bất phàm trong phòng lần đầu tiên xoắn xuýt lâm vào trầm mặt.
Lẽ nào bên trong thiếu niên còn có một tình nhân mà bọn y đều không biết?
“Bạch Thần, hài tử này là của ngươi.” Ngón tay trắng nhợt chỉ vào đôi mắt không mấy lớn của hài tử, Lạc Cửu Tiêu ngữ khí trảm đinh chặt sắt phát ra.
Đôi mắt đen hẹp dài của Bạch Thần khẽ nhướn, khóe môi mím chặt có một tia không tự nhiên.
“Khụ, ta thì lại thấy có điểm giống ngươi.” Lan Thất ho nhẹ một tiếng, phi thường thản nhiên cười cười với Lạc Cửu Tiêu đã đen mặt.
Cúi người đem mặt mình dán tại bên cạnh hài tử, Lạc Cửu Tiêu chỉ chỉ bản thân, lại chỉ chỉ hài tử đang đảo đảo tròng mắt gặm ngón tay: “Tới, Lan Thất, ngươi nói cho ta biết, chỗ nào làm ngươi nhìn thấy giống.”
Lan Thất xấu hổ lại ho một tiếng, một kẻ là dung mạo khuynh thành, một đứa… thực sự tìm không ra nửa chỗ tương tự.
Đùa bỡn khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của hài tử, chân mày nhíu chặt của Tần Nghị khẽ buông lỏng, ngón tay bỗng nhột, lại thấy hài tử há miệng nhỏ ngậm lấy ngón tay y không ngừng mút mút, khóe miệng trào một dòng nước bọt.