Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa
Chương 65 :
Ngày đăng: 13:47 18/04/20
CHƯƠNG 65
Hoa Tiểu Mạc là bị đói mà tỉnh, trong mơ mơ hồ hồ có người đút hắn uống gì đó, vật mềm mại ấm ướt đè tại yết hầu hắn, cuốn lấy đầu lưỡi hắn không buông, hắn khó khăn há mồm hô hấp, giống như một con cá mắc cạn.
Sau đó lại có dịch thể ngọt ngào rót vào, trên môi có xúc cảm mát lạnh bao phủ, hắn cau mày lầm bầm mấy câu rồi lại nặng nề ngủ say.
Lan Thất vén lọn tóc giữa trán thiếu niên lên dò xét trán hắn, nhiệt độ tuy không còn nóng cháy như trước, nhưng vẫn như cũ có chút nóng không mấy bình thường, than nhẹ một tiếng, cúi người dịch lại góc chăn, rồi dựa vào cạnh giường đọc sách.
Lúc tỉnh lại lần nữa thì đã là giữa khuya, Hoa Tiểu Mạc rúc người về địa phương ấm áp, trên tóc truyền đến một thanh âm trầm thấp từ tính: “Mạc, muốn uống nước hay không?”
Lắc lắc đầu, Hoa Tiểu Mạc vươn tay sờ loạn một trận trên người Lạc Cửu Tiêu, sau đó tháo vạt áo y ra, dán mặt lên ngực y ha mồm cắn một khỏa nổi lên, khe khẽ liếm liếm.
“Đừng châm lửa.” Giọng Lạc Cửu Tiêu hơi trầm, bàn tay chậm rãi vuốt ve sống lưng Hoa Tiểu Mạc, dọc theo cột sống đi lên, dừng lại trên gáy tinh tế vỗ về.
Hoa Tiểu Mạc hàm hồ ưm một tiếng, tiếp tục cắn không nhả ra, cánh môi dùng lực mút, như là đang thưởng thức trái cây mỹ vị.
Đầu lưỡi không ngừng chuyển động trên đỉnh đầu khỏa lạp, răng lưu lại một chuỗi ngân tích bên trên, Hoa Tiểu Mạc mồm mép mơ hồ cũng lầm bầm một câu, “Trên người ta đau lắm.” Nhất là ở phía sau, xem chừng làm thảm thương không nhìn nổi luôn.
“Ta cũng đau.” Lạc Cửu Tiêu màu mắt nóng rực, cầm tay Hoa Tiểu Mạc dời đến bộ vị lửa nóng của mình, câu khóe môi lên, ý cười mê hoặc: “Ở đây.”
Khóe miệng Hoa Tiểu Mạc giật một cái, liếc mắt, đưa tay tiến vào giúp Lạc Cửu Tiêu an ủi mấy cái rồi nằm trong ngực y không nhúc nhích nữa.
“Ta muốn xem ngươi tự mình làm tới xuất ra.” Nói xong thì xáp lại cắn một cái lên môi Lạc Cửu Tiêu, tựa như cổ vũ mà vẽ vời trên môi y.
Lông mày Lạc Cửu Tiêu dương lên một độ cong rõ ràng, ngậm cánh môi Hoa Tiểu Mạc hút duẫn một hồi rồi dò vào trong miệng hắn quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ đang tránh né, mãi đến khi cả hai người đều hô hấp rối loạn mới rút ra.
Cầm muỗng gỗ định đút hài tử uống sữa hổ, cơ thịt mặt mày Nam Phong co giật, ánh mắt nhìn Hoa Tiểu Mạc cổ quái cực kỳ.
Hoa Tiểu Mạc chơi đến hưng phấn cầm khóa bình an treo trên cổ hài tử lên lắc lắc mấy cái ý đồ tập trung lực chú ý của đối phương: “Gọi cha.”
Hài tử nắm chặt ngón tay út của Hoa Tiểu Mạc không buông, đôi mắt nhỏ không mấy lớn, nhưng lại phá lệ trong veo tinh thuần kia xoay tít ngắm nhìn Hoa Tiểu Mạc, nước bọt thuận theo khóe môi nhỏ lên vạt áo, cười không ngừng.
Hoa Tiểu Mạc xanh mặt chùi nước bọt bên mép nó, để Nam Phong đút vào một hớp sữa hổ nhỏ, lại tiếp tục dạy: “Gọi cha.”
“Chủ nhân, nó còn chưa đầy tháng.” Nam Phong cảm thấy làm một tên thuộc hạ, đây là lúc cần phải nói gì đó.
“Biết chứ a.” Hoa Tiểu Mạc cười híp mắt nói: “Giáo dục phải thừa dịp còn sớm.” Tốt nhất là phải đem hài tử giáo dục xong trước bốn tên nam nhân kia.
Ngón tay câu lấy cái cằm tròn của hài tử, Hoa Tiểu Mạc cười đến cong mắt: “Nhóc, tới, gọi cha.”
Nhìn hy vọng của toàn tộc nhân cười còn xán lạn hơn so với hoa hướng dương ngoài vườn, Nam Phong lúc này thật muốn vứt muỗng gỗ bỏ chạy.
Hoa Tiểu Mạc như là nhớ tới cái gì, đột nhiên mở miệng hỏi: “Nam Phong, ngươi biết trên đời này nơi lạnh nhất là nơi nào không?”
Trong mắt chợt lóe lên kinh ngạc, Nam Phong cũng không nghĩ nhiều: “Chủ nhân, là tuyết trên Bạch Hoạch sơn, nơi đó là rặng núi cao nhất trong tộc của thuộc hạ.” Bạch Hoạch sơn không ai đặt chân, ngoại trừ tộc nhân, không còn ai khác biết nữa.
Trong lòng Hoa Tiểu Mạc xẹt qua một tia ý niệm vi diệu, bất động thanh sắc che giấu tình tự lay động nơi đáy mắt, trong đầu hồi tưởng lại thanh âm rất dễ nghe, lại rất quen thuộc kia.
Vương, người biết trên đời này nơi lạnh nhất là nơi nào không?
Ta đang chờ người.