Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc

Chương 12 : Đan Khuyết bị tẩu hỏa nhập ma

Ngày đăng: 22:16 21/04/20


Đan Khuyết cười lạnh trong lòng một tiếng, càng thêm dịu dàng nói: “Ca ca cần phải tu luyện võ công cấp cao hơn.” Nói xong, y hơi nheo mắt lại nhìn chằm chằm Hàn Cẩm, bàn tay bên người nắm thành quyền.



Hàn Cẩm vẫn giữ nguyên vẻ khờ khạo: “Võ công cấp cao hơn? Đi đâu tìm bây giờ?”



Đan Khuyết thấy hắn không có gì bất thường, liền tiếp tục dẫn dắt: “Võ công của Cẩm Cẩm rất lợi hại.”



Hàn Cẩm bừng hiểu ra: “Ca ca muốn luyện võ công của Cẩm Cẩm!”



Đan Khuyết chỉ nhìn hắn đăm đăm.



Hàn Cẩm vội vã nhảy xuống giường, chạy tới bên cạnh bàn, mở bao đồ mình ra. Chốc lát sau hắn lấy ra một quyển bí tịch, chạy về bên giường đưa cho Đan Khuyết: “Ca ca, đây là võ công Cẩm Cẩm luyện, cho ca ca đó!”



Lúc Đan Khuyết thấy hắn chạy xuống giường, thầm mở cờ trong bụng, đến khi thấy quyển “Bí tịch não tàn” kia, vui sướng trong lòng vỡ răng rắc, miễn cưỡng nở nụ cười, nhận lấy quyển bí tịch lật một cái, nói: “Cẩm Cẩm, quyển bí tịch này, e rằng không hợp để ca ca tu luyện.”



Hàn Cẩm ngây thơ chớp chớp mắt: “Sao lại vậy?”



Đan Khuyết nói: “Quyển bí tịch này phụ thân ngươi chế tạo cho thân thể ngươi đúng không?”



Hàn Cẩm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Hình như cha từng nói vậy. Nhưng không phải ca ca muốn bí tịch của Cẩm Cẩm sao?”



Đan Khuyết nói: “Vậy phải rồi. Võ công quyển này không hợp với ca ca, tư chất.. của ca ca và Cẩm Cẩm khác nhau, võ công này chỉ Cẩm Cẩm mới luyện được, ca ca không luyện được.”



Hàn Cẩm lại suy nghĩ một chút, bừng tỉnh bật cười khanh khách: “Cẩm Cẩm biết rồi, tại ca ca quá ngu ngốc, không thông minh như Cẩm Cẩm, cho nên ca ca không luyện được.”



Đan Khuyết thầm nghiến răng, tiếp tục nặn ra nụ cười: “Ừ. Cẩm Cẩm còn võ công nào khác cho ca ca luyện không?”



Hàn Cẩm nói: “Cẩm Cẩm có luyện võ công khác, cha tự dạy cho Cẩm Cẩm, nhưng Cẩm Cẩm không có bí tịch ở đây.”
Đan Khuyết đang chuẩn bị vận công, mãi mà không nghe thấy câu tiếp theo, không khỏi mở mắt tò mò nhìn Hàn Cẩm: “Cẩm Cẩm, sao vậy?”



Hàn Cẩm nhìn chằm chằm tháp xương không nói gì. Nếu là bình thường, đến ngày mùng năm, tâm trí hắn có thể khôi phục tới trình độ trẻ mười hai mười ba tuổi, nhưng hơn nửa tháng hắn không uống thuốc, bởi vậy nên tâm trí hồ đồ hơn bình thường nhiều, chỉ bằng đứa trẻ tám chín tuổi thôi. Nhưng hồ đồ thì hồ đồ, ít ra cũng hiểu chuyện hơn mấy ngày trước đây nhiều. Hắn thầm nghĩ, đây không phải là tâm pháp võ công của Thiên Ninh giáo sao, sao mình phải nói cho người kia biết?



Đan Khuyết đợi nửa ngày mà không thấy hắn đáp lại, không khỏi nhíu mày: “Cẩm Cẩm?”



Hàn Cẩm nghĩ mãi không ra, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không thể nói rõ không đúng ở chỗ nào, nhưng trực giác nói cho hắn biết, hắn không thể nói thêm nhiều khẩu quyết cho Đan Khuyết. Hắn giống như một đứa trẻ bị lừa bán, tuy rằng không biết bọn buôn người tốt thật hay tốt giả với mình, nhưng vẫn muốn về nhà, hơn nữa lại không dám nói cho bọn buôn người biết suy nghĩ thật của mình. Hắn lập tức ngẩng lên nhìn Đan Khuyết, lại cúi đầu, như một đứa trẻ làm sai ngập ngừng nói: “Cẩm Cẩm đau bụng.”



Đan Khuyết không hề nghi ngờ, chỉ nói: “Muốn đi đại tiện? Vậy đi đi, mau về nhé.”



Thế là Hàn Cẩm cúi đầu bước nhanh ra ngoài.



Hàn Cẩm đi rồi, Đan Khuyết bắt đầu ôn tập những tâm pháp nội công mấy hôm trước Hàn Cẩm dạy y. Y mới chỉ luyện sáu bảy ngày, đã cảm thấy ngũ tạng sung mãn, bộ tâm pháp nội công này khác hoàn toàn với công phu hắn từng luyện qua, thứ huyền diệu như này y không thể lĩnh hội được ngay, cho nên phải luyện tập nhiều lần.



Y luyện tập một hồi, không thấy Hàn Cẩm trở về, cảm thấy hơi kì quái, gọi với ra ngoài: “Cẩm Cẩm?”



Không có tiếng đáp lại.



Đan Khuyết lại ngồi đợi một lúc, bắt đầu thấy sốt ruột. Nhưng có lẽ tên ngốc Hàn Cẩm kia chỉ bị một con thỏ, hoặc thậm chí bị một con bọ ngựa thu hút, cho nên y cũng không đứng dậy ra ngoài tìm, tiếp tục luyện công.



Bởi sốt ruột trong lòng, cho nên Đan Khuyết vừa dồn chân khí, vừa nhớ tới những chuyện trước đây y tạm đặt sang một bên. Y ở Xích Hà giáo từ nhỏ,có lẽ bởi có thiên phú nên giáo chủ vô cùng yêu mến, những người bạn đồng trang lứa còn lâu mới là đối thủ của y, cho nên tính tình dần trở nên phách lối, không coi ai ra gì. Tuy rằng võ công Tam Loan cao hơn y, nhưng Tam Loan lớn hơn y hai mươi tuổi, lúc Tam Loan hai mươi mốt tuổi vẫn chỉ là một tiểu bối không tiếng tăm gì trong giáo, cho nên tuy rằng y là ma tôn đệ nhị, nhưng chưa từng để Tam Loan vào mắt. Y hận Tam Loan, hận Thanh Lê, hận Vô Mi phản bội y, cũng hận giáo chủ chết sớm. Nếu lão ta có thể sống thêm năm sáu năm, đến khi tu vi y vượt lên Tam Loan, sao y có thể thành ra nông nỗi như ngày hôm nay?



Bất chợt, Đan Khuyết cảm thấy ngực đau nhói. Bởi y đang bất bình trong lòng, cho nên chân khí chuyển hướng khác, có dấu hiệu tẩu hỏa. Y không khỏi kinh hãi, vội vã bài trừ tạp niệm, nhưng không kịp nữa rồi. Đan điền đột nhiên trống rỗng, chân khí tán loạn trong cơ thể, y đã bị tẩu hỏa nhập ma.



Cổ họng y tanh nồng, phun ra một ngụm máu tươi, rơi vào hôn mê bất tỉnh.