Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc
Chương 13 : Cực phẩm muốn cắt cổ
Ngày đăng: 22:16 21/04/20
Hàn Cẩm ra ngoài đi dạo hơn nửa giờ sau mới quay về động, chỉ thấy Đan Khuyết ngã dựa vào tảng đá lớn, bên cạnh có một bãi máu khô, trên y phục y cũng có vết máu. Hắn hoảng sợ, vội vã chạy lên ôm lấy Đan Khuyết, vội vàng nói: “Ca ca, ca ca sao vậy?”Lông mi Đan Khuyết hơi run lên, tựa hồ như muốn mở mắt, nhưng lại không có khí lực mở ra. Nhịp thở y yếu ớt, môi khẽ động, Hàn Cẩm ghé cả người vào mới có thể nghe thấy y đang nói hai chữ —— “Cứu ta”.
Hàn Cẩm sợ đến chẳng biết nên làm sao cho phải, theo bản năng đưa tay ra ấn lên ngực y, để chân khí quay về lại cơ thể. Một lát sau, quả thật khí đang chạy tán loạn xung đột trong cơ thể y dần dần lắng lại. Nếu Hàn Cẩm về trễ nửa canh giờ, chỉ e hôm nay Đan Khuyết sẽ bỏ mạng ở nơi này.
Tâm trí Hàn Cẩm lúc này vẫn còn rất trẻ con, gặp loại chuyện này chẳng biết nên làm sao cho phải, hắn rất sợ Đan Khuyết cứ như vậy mà chết đi trong lòng mình, thế nên hắn không ngừng rót nước cho Đan Khuyết uống. Đan Khuyết uống không vào, hắn vẫn cố chấp rót, tựa như chỉ cần Đan Khuyết có thể uống nước xuống thì y có thể sống sót vậy.
Vậy nên, đến đêm khuya, Đan Khuyết bị bắt uống hơn mười nang nước, bụng chướng to như cái trống, giống như trong bụng có ba bốn tiểu ma tôn.
Hàn Cẩm vừa hoảng vừa sợ hãi, ôm y suốt mấy canh giờ, lại truyền cho Đan Khuyết không ít nội lực, lúc này đã mệt vô cùng. Hắn ôm Đan Khuyết, ý thức mơ hồ mơ hồ dần mà buồn ngủ. Đột nhiên hắn cảm thấy người trong lòng mình giật mình.
Đan Khuyết bị tẩu hỏa nhập ma dẫn đến nội phủ trọng thương, ít nhất cũng phải hôn mê dăm ba ngày, nhưng bởi Hàn Cẩm cố chấp rót nước cho y uống, khiến y bị nghẹn nước mà tỉnh dậy.
Đan Khuyết vừa tỉnh lại, Hàn Cẩm liền tỉnh theo. Hắn mừng rỡ ôm chặt lấy Đan Khuyết: “Ca ca, ca ca tỉnh rồi.”
Bụng Đan Khuyết bị hắn đè vào, hé miệng, một chữ cũng không nói được, nôn ra một ngụm nước lớn. Hàn Cẩm cảm thấy lưng mình ươn ướt, cứ ngỡ Đan Khuyết hộc máu, sợ đến khóc rống lên, nước mắt nước mũi tèm nhem: “Ca ca, ca ca đừng chết, huhu….”
Đan Khuyết dùng hết sức nói: “Cho.. ta…tiểu….” Nói một câu, y lại ói ra một ngụm nước trong.
Hàn Cẩm sửng sốt, vội hỏi: “Ca ca muốn đi tiểu à.”
Ánh mắt Đan Khuyết rời rạc nhìn chằm chằm xà nhà, không nói một câu nào, cũng chẳng hề nhúc nhích. Y không cảm nhận được nội lực của mình, lời Hàn Cẩm vừa nói chẳng qua là muốn dỗ y, võ công của y đã bị phế —— y đã trở thành một phế nhân!
Đây là lần đầu tiên Hàn Cẩm thấy có người có biểu tình như vậy, rõ ràng mặt không đổi sắc, nhưng lại khiến người ta cảm thấy sự thất vọng to lớn. Tâm tình có khả năng truyền nhiễm, tuy hắn là tiểu giáo chủ ma giáo, nhưng dù sao cũng chỉ mới mười bảy tuổi, tâm trí lại chưa chín chắn, thấy Đan Khuyết như vậy, cảm thấy lòng bí bách không thở nổi, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Hàn Cẩm vội nói: “Ca ca, ca ca nghỉ ngơi một lúc, Cẩm Cẩm đi mua cháo nóng cho ca ca.” Dứt lời vội vàng đứng dậy trốn ra khỏi phòng.
Hàn Cẩm đi xuống lầu, xuống dưới đại sảnh của quán trọ, gọi tiểu nhị muốn một bát cháo trắng. Lúc đợi cháo trắng được mang lên, hắn bắt đầu suy xét kế hoạch tiếp theo.
Giáo chủ Xích Hà giáo bây giờ là Tam Loan, Đan Khuyết đã mất địa vị ở Xích Hà giáo. Kế sách theo Đan Khuyết thâm nhập vào nội bộ Xích Hà giáo tìm hiểu tin tức của hắn không thể thực hiện được. Nhưng dù sao Đan Khuyết cũng từng là một nhân vật chủ chốt trong Xích Hà giáo, những thứ y biết khẳng định không ít, cho nên người này vẫn có thể dùng được, nói không chừng có thể từ người này đào ra được bí mật và nhược điểm của Xích Hà giáo. Lại nói, dù Đan Khuyết có không biết gì đi nữa, thì y cũng có một cái mông hảo hạng, mang về Tụ Sơn làm đồ chơi cũng không tồi. Thế nên nói gì thì nói, Đan Khuyết vẫn có thể dùng được, hắn vẫn sẽ tiếp tục mai phục bên cạnh y.
Nhưng Hàn Cẩm nghĩ mãi không ra, rốt cuộc sao mình lại nói khẩu quyết tâm pháp cho y biết? Còn chưa đào được bí mật của Xích Hà giáo mà thiếu chút nữa đã bán bí mật của Tụ Sơn đi, chẳng lẽ lúc mình phát bệnh, con người đần độn hơn sao?
Cháo trắng được mang tới, Hàn Cẩm bưng cháo đi lên lầu, vừa đi vừa nghĩ, tạm thời bất chấp đi, đi một bước tính một bước, vất vả lắm mới trốn ra được, không làm được gì thì hắn không còn mặt mũi nào quay về gặp thiên tôn, tam đại trưởng lão và cả tả hữu hộ pháp nữa. Hắn tuyệt đối sẽ không chấp nhận, thà hắn mạo hiểm bán đứng bản thân mình cũng muốn giữ lại nguyên nhân mình làm vậy, bởi cặp mông tròn cực phẩm kia khiến hắn kinh động! Không ngờ trên đời này còn tồn tại một thứ tuyệt hơn trống lắc!!!
Đi tới cửa gian phòng, Hàn Cẩm đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Đan Khuyết đang quỳ rạp trên mặt đất, chật vật vươn tay rút lấy thanh kiếm đặt trên ghế, bàn tay run rẩy cầm kiếm lên muốn cắt cổ mình.
Hàn Cẩm cả kinh, ném bát cháo trong tay mình, đánh bay thanh kiếm trong tay y, đồng thời thảm thiết kêu một tiếng: “Mông của ta!!!!!!!!!!!”