Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc

Chương 14 : Bạch Tiểu Tả tìm tới cửa

Ngày đăng: 22:16 21/04/20


Thanh kiếm trong tay Đan Khuyết bị Hàn Cẩm đánh bay, y lại ngất đi một lần nữa. Đến lần thứ hai tỉnh lại, đã là buổi tối ngày hôm sau.



Hàn Cẩm thấy y tỉnh lại, vội vàng tiến tới đỡ y dậy, đoạn đưa chén thuốc ra, nói: “Ca ca uống thuốc đi.”



Đan Khuyết lại từ từ nhắm mắt lại, không nhúc nhích chút nào, tựa như lại hôn mê.



Hàn Cẩm nén xung động muốn thở dài, buông chén thuốc trong tay xuống, ôm lấy Đan Khuyết, kề mặt mình lên mặt y, nũng nịu mềm nhũn nói: “Ca ca, uống thuốc đi mà.”



Đan Khuyết vẫn tiếp tục giả chết.



Hàn Cẩm không còn cách nào, đành phải lấy ống rơm qua, hắn uống một ngụm trước, ngậm lấy một đầu ống rơm, sau đó nhét đầu ống rơm còn lại vào trong miệng Đan Khuyết, rót thuốc cho y.



Đan Khuyết ngạc nhiên mở mắt, không vui nhổ ống rơm trong miệng ra, cả giận nói: “Ngươi…” Nhưng sự tức giận của y chẳng duy trì được bao lâu đã tiêu tán, một khắc sau vành mắt y ướt nước, nhưng vẫn cố lạnh lùng nói: “Đừng lo cho ta.”



Hàn Cẩm không nghe theo, cố chấp múc thuốc đưa tới bên miệng cho y uống, lần này Đan Khuyết nổi giận, đẩy tay hắn ra, dùng hết khí lực đập bể chén thuốc trên tủ đầu giường. Hàn Cẩm không nghĩ ngợi gì mà đưa tay đón, giữ vững bát thuốc trong tay, cổ tay hơi vụt lên, đỡ lấy chỗ thuốc bị vẩy ra, sau đó lặng lẽ đặt bát thuốc lên trên tủ, nhỏ giọng nói: “Ca ca bị bệnh rất rặng, uống thuốc mới khỏi được.”



Nếu bát thuốc kia bị đập vỡ, có lẽ cơn giận của Đan Khuyết sẽ nguôi ngoai phần nào, nhưng Hàn Cẩm cứ một mực không cho y bạo phát, càng khiến y thêm bức bách trong lòng. Tính tình y đã méo mó vặn vẹo từ nhỏ, lúc ở Nhập Lĩnh Sơn, đừng nói là một cái bát, dù có là một tòa cung điện nguy nga đi chăng nữa, chỉ cần y không vui, muốn đập liền đập nát, cho tới nay không ai dám nhiều lời với y dù chỉ là nửa câu. Giờ đến đập một bát thuốc cũng không được, càng khiến y cảm thấy sự bất lực của mình lúc này đây.



Đan Khuyết đau khổ hét lên một tiếng, bởi vì thanh âm khàn khàn, nghe như tiếng thú bị nhốt đang gào thét trong tuyệt vọng. Đôi mắt y đỏ quạch, trừng to nhìn Hàn Cẩm mà chất vấn: “Sao ngươi không cho ta chết?!”



Hàn Cẩm tủi thân bĩu môi. Chuyến này hắn đi chịu không ít khổ cực, còn chưa moi được tin tức gì, vất vả lắm mới bắt được một ma tôn tiền nhiệm của Xích Hà giáo, ấy thế mà ma tôn này còn muốn tìm đến cái chết. Nếu để y chết thật, chẳng lẽ hắn phải tay không quay trở về Tụ Sơn? Phải biết rằng ngày thường nhân sĩ giang hồ muốn gặp hắn, nghe hắn nói một câu, so một chiêu cùng với hắn cũng vô cùng khó khăn, phí lên vũ đài với hắn rất rất cao, có người vì muốn nghe hắn nói một câu mà bỏ ra hơn một nghìn lượng. Tính theo cái giá này, những lời hắn từng nói với Đan Khuyết, có bán một trăm Đan Khuyết đi cũng không bù lại được. Cuộc làm ăn lỗ vốn như này, tiểu giáo chủ ma giáo  quyết định không chịu làm.



Hàn Cẩm ôm lấy Đan Khuyết, cảm thấy mạch đập y bất ổn, liền truyền một ít nội lực của mình vào đan điền của y: “Cẩm Cẩm không muốn ca ca chết đâu. Ca ca chết rồi, Cẩm Cẩm phải làm sao bây giờ?”



Đan Khuyết vùng vẫy, tức giận mắng: “Buông ra! Tên ngốc nhà ngươi! Đồ ngu ngốc! Ta không cần sự thương hại của ngươi, đừng thương hại ta nữa! Cút về với cha ngươi đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa!”



Hàn Cẩm chỉ ôm y không lên tiếng, Đan Khuyết mắng một thôi một hồi, động tác và giọng nói dần suy yếu. Rõ ràng y đã sức cùng lực kiệt, nhưng lại không chịu từ bỏ, y vốn là một người ít nói, trước đây tức giận cũng không mắng chửi người, phàm là người không vừa mắt y, y liền cho một đao để người kia không bao giờ có thể xuất hiện trước mặt y nữa, nhưng lúc này, việc duy nhất y có thể làm là chửi bới Hàn Cẩm như một ả đàn bà chanh chua để trút hết phẫn uất bức bách trong lòng.


Đan Khuyết do dự một hồi, nhẹ giọng nói: “Giờ ca ca không còn gì cả.”



Hàn Cẩm nói: “Nhưng ca ca vẫn còn Cẩm Cẩm mà!” Lại nói tiếp, “Nếu chết rồi mới là không còn cái gì cả, còn sống thì vẫn còn cái mạng, chết đi rồi sẽ không có cơ hội lấy lại nữa.”



Đan Khuyết ngẩn ra, buông tay che mắt nhìn Hàn Cẩm. Hàn Cẩm lập tức ý thức được kẻ ngốc không thể nói lời có đạo lý như vậy, mặc dù hắn thông minh có tài có trí còn biết nhìn xa trông rộng, có thể nói được nhiều hơn những lời người thường có thể nói, nhưng giờ hắn là một kẻ ngốc, mà kẻ ngốc thì phải có tiết tháo của kẻ ngốc.



Đan Khuyết thầm nghĩ: Hóa ra kẻ ngốc còn hiểu lí lẽ hơn người thường…



Hàn Cẩm hồn nhiên nói tiếp: “Hồi còn bé Cẩm Cẩm không cẩn thận làm rơi xiên hồ lô xuống chân núi, Cẩm Cẩm buồn ơi là buồn, muốn nhảy xuống tìm lại kẹo hồ lô. Nhưng cha không cho Cẩm Cẩm xuống, nói Cẩm Cẩm mà nhảy xuống núi sẽ chết. Sau đó cha mua hẳn hai xiên kẹo hồ lô cho Cẩm Cẩm, còn nhiều hơn cái xiên bị rơi xuống kìa! Cho nên chỉ cần ca ca còn sống, sẽ có nhiều hơn so với những thứ đã mất đi!”



Đan Khuyết quay đầu: Mình vừa nghĩ gì ấy nhỉ?



Trước đó Đan Khuyết chưa bao giờ khóc, cũng chưa bao giờ ôm người, càng không tin tưởng bất cứ ai. Nhưng y lại khóc trước mặt Hàn Cẩm, xin Hàn Cẩm ôm y, cũng không có hơi sức đâu để hoài nghi Hàn Cẩm. Giờ y chỉ còn hai bàn tay trắng, Hàn Cẩm là cây rơm rạ duy nhất y nắm được khi chết chìm. Y cảm thấy vô cùng may mắn, may mà Hàn Cẩm là một kẻ ngốc chẳng biết thế sự, một kẻ ngốc rất đỗi đơn thuần.



Y trở mình, không cho Hàn Cẩm nhìn thấy gương mặt mình nữa, nhưng bàn tay lại nắm chặt tay Hàn Cẩm không chịu buông. Hàn Cẩm nằm dài trên giường, từ phía sau ôm lấy y. Y nhẹ giọng nói: “Đồ ngốc.”



Hàn Cẩm lầm bầm phản bác: “Cẩm Cẩm mới không ngốc ấy.”



Đan Khuyết khẽ cười một tiếng: “Được rồi, ta không gọi ngươi là đồ ngốc nữa, ta mới là.. đồ ngốc.”



Hàn Cẩm lấy bắp đùi cọ cọ vào mông Đan Khuyết: “Cẩm Cẩm không ngốc, Cẩm Cẩm thông minh nhất!”



Đan Khuyết không nói gì nữa. Một lát sau y thiếp đi.



Hàn Cẩm bị y quấy rầy cả đêm, cũng đã mệt dần, đang định ngủ, đột nhiên có một phi tiêu từ ngoài cửa sổ bay vào, đâm thẳng vào cột giường. Hàn Cẩm lấy làm kinh hãi, cẩn cẩn thận thận buông Đan Khuyết ra, nhổ phi tiêu xuống nhìn, mặt lập tức biến sắc —— trên phi tiêu có khắc một chữ “Tả”, Bạch Tiểu Tả đã tìm tới cửa.



Hàn Cẩm chán nản giậm chân, liếc nhìn Đan Khuyết đang ngủ say trên giường, xuất thủ điểm trúng huyệt ngủ của y, cất phi tiêu vào trong ngực, đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài.