Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc

Chương 16 : Tìm công việc

Ngày đăng: 22:16 21/04/20


Lúc Đan Khuyết đi cũng không ngờ mình sẽ rời Nhập Lĩnh Sơn lâu như vậy, bởi vậy nên cũng không đem theo nhiều tiền. Cũng như Hàn Cẩm, y không phải một người có khái niệm tiền bạc, nhưng lúc tới sơn cốc y từng đếm lại sồ tiền họ có, cũng biết không còn dư bao nhiêu, thế nên khi nghe Hàn Cẩm nói, y cũng không ngạc nhiên gì nhiều.



Hàn Cẩm túm góc áo nói: “Ca ca, ông chủ xấu xa, nói muốn đuổi Cẩm Cẩm với ca ca đi.”



Đan Khuyết cau mày không nói lời nào. Nếu y không thụ thương, chủ quán trọ dám nói với y như vậy, nhất định y sẽ khiến từ nay về sau ông ta chỉ có thể nhìn thấy tiền chứ không thu được. Nhưng nếu không thụ thương, y đã chẳng phải ở quán trọ, trên cây, trong động, cho dù ở vách núi cheo leo, một người luyện võ như y có chỗ nào mà không ngủ được? Nhưng giờ đến xuống giường thôi cũng còn khó khăn, mà Hàn Cẩm lại là một kẻ ngốc, không có tiền thì biết làm sao bây giờ?



Đan Khuyết im lặng mãi chẳng lên tiếng, Hàn Cẩm xoa xoa bụng nói: “Ca ca, Cẩm Cẩm đói bụng, ca ca có đói bụng không?”



Đan Khuyết lắc đầu, đoạn nói: “Nếu ngươi đói bụng thì tự đi ăn một mình đi.”



Thế là Hàn Cẩm liền đi ra, chốc lát sau miệng bóng loáng dầu và mang theo một bát cháo nóng trở về. Hắn đặt cháo nóng lên bàn, hưng phấn mà nói với Đan Khuyết: “Ca ca, Cẩm Cẩm mới hỏi ông chủ, ông chủ bảo Cẩm Cẩm có thể đi kiếm tiền!” Hắn cao hứng khoa tay: “Cẩm Cẩm có thể kiếm tiền nuôi ca ca.”



Đan Khuyết vẫn không nói gì. Đúng là bây giờ đây đến giường y cũng không xuống được, muốn tiền chỉ có thể dựa vào kẻ ngốc này. Mới vừa nghĩ tới đây, y không tài nào mở miệng được —— giờ y phải trông cậy vào một kẻ ngốc nuôi sống y. Sống tạm bợ như vậy, còn không bằng chết luôn cho rồi?



Dường như Hàn Cẩm chẳng nhận ra sự khác thường của y, hắn đỡ y dậy, dùng thìa xúc từng muỗng cháo đưa tới bên miệng y.



Uống xong chén cháo rồi, Đan Khuyết nhẹ giọng nói: “Ngươi định kiếm tiền bằng cách nào?”



Hàn Cẩm nghiêng đầu suy nghĩ một hồi: “Cẩm Cẩm khỏe như vậy, lại thông minh nữa, gì cũng có thể làm!”



Đan Khuyết nghe mà buồn cười.



Ngày hôm ấy dùng hết tiền thuốc, họ không đủ tiền để ở trong quán trọ nữa, Hàn Cẩm dùng chút ít tiền còn sót lại mua một chiếc xe ván gỗ. Ông chủ quán trọ thấy đứa em trai ngốc dẫn theo một người anh trai bị bệnh nặng, cảm thấy đáng thương, tặng bọn họ một bộ chăn đệm cũ.


Hàn Cẩm nói: “Cẩm Cẩm..”



Đan Khuyết ngắt lời nói: “Chúng ta họ Lý, hắn là Lý Cẩm, ta là Lý Vinh.”



Hàn Cẩm sửng sốt một chút, không phản bác.



Người đàn ông trung niên nói: “Ta là chủ tiệm cơm này, Thảo Điền Miêu, tên một chữ là Dịch, ngươi có thể gọi ta là ông chủ Miêu.” Lại nói, “Phúc bá, ngươi dẫn hai huynh đệ họ về phòng đi, sau đó hướng dẫn công việc cho Lý Cẩm. Được rồi, Lý Vinh có bệnh trong người, buổi tối ta sẽ gọi đại phu tới đây xem cho một chút, bốc thuốc chữa bệnh.”



Đan Khuyết biết ông ta hoài nghi y bị bệnh truyền nhiễm, bởi vậy nên mới gọi đại phu tới xem, vì vậy lạnh lùng nói một câu: “Đa tạ ông chủ.”



Miêu Dịch đi rồi, Phúc bá dẫn Hàn Cẩm và Đan Khuyết đi xem phòng của họ. Ông đi một đoạn, không thấy Hàn Cẩm đi theo, đoạn quay đầu nói: “Lý Cẩm, làm gì vậy? Mau theo ta đi.”



Hàn Cẩm vẫn còn đứng ngây ngốc tại chỗ.



Đan Khuyết nhẹ nhàng kéo ngón tay Hàn Cẩm, nhỏ giọng nói: “Si nhi, Lý Cẩm là gọi ngươi đấy.”



Hàn Cẩm bĩu môi nói: “Sao Cẩm Cẩm lại thành Lý Cẩm rồi? Cha mà biết sẽ giận mất.”



Đan Khuyết nắm lấy tay hắn: “Si nhi, nghe ca ca đi, có được không?”



Hàn Cẩm phồng miệng, kéo xe đi theo. Đan Khuyết nằm trong xe kéo nhìn bóng lưng Hàn Cẩm, khe khẽ thở dài: “Quả đúng là si nhi.”



Hàn Cẩm nghe vậy, thầm nghĩ: Kể ra “si nhi” dễ nghe hơn “đồ ngốc” một chút. Một tiếng “đồ ngốc” hai mươi cái, một tiếng “si nhi” mười lăm cái, hôm nay ca ca ngươi thiếu Cẩm Cẩm tám trăm bảy mươi lăm cái quất mông. Món nợ này ta giữ lại từ từ tính sổ!