Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc

Chương 17 :

Ngày đăng: 22:16 21/04/20


Phúc bá dẫn hai người họ tới một căn phòng rất nhỏ, chiếc giường thấp bé chiếm nửa gian phòng, trong phòng ngoại trừ ngủ ra thì không làm được gì khác. Hơn nữa đây vốn là giường đơn, hai nam tử trưởng thành nằm cùng có vẻ chật chội. Nhưng trên đường tới đây Hàn Cẩm và Đan Khuyết đã nhìn qua, phòng những tiểu nhị khác ở sát vách đều là ngủ giường chung, trên mặt đất còn trải chiếu, chừng mười người ngủ chung một phòng, Miêu Dịch thấy tình hình Đan Khuyết như vậy nên mới đặc biệt chiếu cố cho hai người. Hai người tới Tứ Ký đúng lúc giờ cơm tối, Hàn Cẩm sắp xếp cho Đan Khuyết xong liền bị Phúc bá gọi đi làm việc. Nào là chẻ củi, đun nước, rửa sạch nồi lớn. Bởi Hàn Cẩm mới đi làm ngày đầu, trong lòng vẫn còn lo nghĩ cho tình hình của Đan Khuyết, cho nên Miêu Dịch không bắt hắn làm hết ngày, đến khi thấy tiệm không thiếu người nữa liền cho hắn về.



Hàn Cẩm vừa mới bước vào phòng, còn chưa kịp nói đôi câu với Đan Khuyết, đại phu Miêu Dịch gọi tới đã theo vào, muốn xem bệnh cho Đan Khuyết.



Đan Khuyết khẽ ho nhẹ hai tiếng, nói: “Cẩm Cẩm, đóng cửa lại đi.”



Hàn Cẩm nghe lời đóng cửa lại. Gian phòng này rất nhỏ, một người nằm trên giường, hai người đứng trong phòng thôi đã chật ních, đại phu cảm thấy bầu không khí có vẻ bất thường, nhưng cũng không tiện nói cái gì, cúi người xuống nói với Đan Khuyết: “Tiểu huynh đệ, để ta xem cho ngươi một chút. Ta vén vải che mặt của ngươi được không?” Nói rồi vươn tay chạm tới hắc sa trên mặt Đan Khuyết.



Đan Khuyết thấp giọng quát: “Cẩm Cẩm!” Y muốn Hàn Cẩm xuất thủ ngăn cản, tiếc rằng Hàn Cẩm là một “kẻ ngốc”, không thể lĩnh hội thâm ý của Đan Khuyết, nghe thấy y quát to, cái đầu nhỏ phía sau người đại phu nghiêng ra: “Ca ca gọi Cẩm Cẩm làm gì?”



Mắt thấy tay đại phu đã chạm tới voan che mặt, Đan Khuyết không thể làm gì hơn là chật vật đưa tay ra che mặt, bởi động tác này mà y ho vài tiếng, sau đó thấp giọng mà uy hiếp: “Nếu ngươi muốn sống sót ra khỏi đây thì thu tay về cho ta.”



Đại phu lấy làm kinh hãi, nhìn Đan Khuyết nằm trên giường đến động thôi cũng khó khăn, không tin y có thể làm gì mình, đoạn quay đầu hoảng sợ nhìn Hàn Cẩm, Hàn Cẩm làm vẻ mặt vô tội mút ngón tay, nét mặt thuần lương, chẳng để ý gì cả. Thế là lão bắt đầu thấy khó hiểu: Lẽ nào mặt tiểu huynh đệ này bị lời nguyền, bị người khác nhìn thấy sẽ thất khiếu chảy máu mà chết sao?[1] Hay là trên mặt y có thể phun ra độc khí?



Đan Khuyết nhìn Hàn Cẩm hồn nhiên như cô tiên, thật sự tức đến giận run, nhưng y không thể tính toán với một đứa ngốc. Y thuận khí, nói: “Cẩm Cẩm, ngươi qua đây, đứng bên cạnh lão ta.”



Hàn Cẩm vâng lời bước một bước nhỏ, từ cửa đi tới bên giường.



Đan Khuyết nói: “Bóp cổ lão ta.”



Đại phu cả kinh: “Sao?”




Hàn Cẩm thấy y ho như muốn tắt thở, nhất thời xót xa, vội vã vận nội công xua hàn khí trên người, chốc lát sau cả người nóng như một cái bếp lò. Hàn Cẩm nóng rồi, nhưng Đan Khuyết vẫn rét lạnh, thế là y vội vã dán vào trong lòng Hàn Cẩm, đoạn mắng: “Tên ngốc này, ngươi không làm nóng người trước khi lên giường sao?”



Hàn Cẩm vươn tay ôm lấy y, lầm bầm nói: “Ca ca lại ghét bỏ Cẩm Cẩm.”



Đan Khuyết dán lưng vào trong ngực Hàn Cẩm, tựa như đang hơ trước lò sưởi, chạm vào da thịt hắn một cái, hàn khí trên người lập tức tiêu tán, cảm giác ấm áp thoải mái thật muốn thở dài. Lúc này y hận không thể biến Hàn Cẩm thành một tấm thảm, cuốn chặt quanh người mình, làm ấm cả phía trước lẫn phía sau. Y nhẹ giọng nói: “Si nhi này, tới gần ta thêm chút nữa đi.”



Vòng tay ôm của Hàn Cẩm lại siết chặt, vùi mặt vào hốc cổ y, nhiệt khí trong mũi phả vào gáy và tai khiến y ngứa ngáy khẽ rụt cổ một cái, nhỏ giọng nói: “Si nhi.”



Chiếc giường này vốn là giường đơn, nhưng Hàn Cẩm và Đan Khuyết nằm sát bên nhau như vậy, ngược lại khiến chiếc giường chật hẹp còn có thể chứa thêm một người nữa. Bởi tư thế như này, thế nên mông Đan Khuyết dán chặt vào trước hông Hàn Cẩm, y vốn eo thon mông vểnh, thành ra phần lưng không chạm tới người Hàn Cẩm, Hàn Cẩm cũng nhận ra điều này, thế nên cả bụng và thân dưới ra sức dán về phía trước, muốn dán chặt cả người vào lưng Đan Khuyết, chú chim non không được che chắn cũng bởi vậy mà chọc qua chọc lại vào mông Đan Khuyết. Đan Khuyết cảm nhận được hắn đang dùng sức cọ, không khỏi sửng sốt, cau mày nói: “Lộn xộn cái gì, ngươi là tiểu cẩu à?”



Hàn Cẩm dừng lại, lầm bầm nói: “Cẩm Cẩm còn lâu mới là tiểu cẩu.”



Đột nhiên Đan Khuyết cảm nhận thấy vật dưới thân Hàn Cẩm có dấu hiệu ngẩng đầu, không khỏi kinh hãi, vươn tay đẩy Hàn Cẩm ra, cố nhẫn nhịn không nói gì. Y cũng là nam tử, biết vật kia có đôi khi không vâng lệnh chủ nhân, mới vừa rồi thân thể hai người cọ sát, Hàn Cẩm có phản ứng cũng là chuyện thường, nếu không có mới đáng ngạc nhiên. Hơn nữa.. dù sao Hàn Cẩm cũng là một kẻ ngốc.



Không ngờ, y không nói tới, Hàn Cẩm lại chủ động nói ra.



Hàn Cẩm bị y đẩy ra, yên lặng một hồi, đột nhiên nói: “Chỗ đi tiểu cứ là lạ.”



Đầu lưỡi Đan Khuyết suýt chút nữa thắt thành nút: “Cái, cái gì?”