Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc
Chương 27 : Hàn Cẩm bị Đan Khuyết đuổi ra khỏi cửa
Ngày đăng: 22:17 21/04/20
Thật ra Hàn Cẩm xuất hiện trong phòng Miêu Dịch thế này, ngọn nguồn tội ác vẫn là con hổ vải.
Hắn làm xong việc, đang chuẩn bị về phòng, Miêu Dịch đi tới, cười hì hì đứng trước mặt hắn: “Cẩm Cẩm, có muốn con hổ vải nữa không?”
Cả ngày Hàn Cẩm mất hồn mất vía vì con hổ vải của Phúc bá, vốn hắn không định phản ứng lại Miêu Dịch, nhưng nghe Miêu Dịch nói mấy lời này hai mắt lập tức sáng lên: “Tiểu lão hổ ở đâu?”
Miêu Dịch sờ sờ đầu hắn, lần này hắn không tránh, kéo tay áo Miêu Dịch không ngừng hỏi: “Tiểu lão hổ ở đâu? Ở đâu? Cẩm Cẩm muốn gặp tiểu lão hổ.”
Miêu Dịch kéo tay hắn nói: “Muốn gặp tiểu lão hổ thì đi tới phòng cha nuôi đi.”
Thế là Hàn Cẩm ngoan ngoan đi theo ông ta.
Vào phòng Miêu Dịch, Hàn Cẩm lập tức lục tung lên mà tìm: “Tiểu lão hổ ở đâu?”
Miêu Dịch đốt trong phòng mấy chậu than, vừa vào phòng hơi nóng đã phả vào mặt. Miêu Dịch cởi ngoại bào, chỉ còn lại một lớp y phục trong, đoạn nói với Hàn Cẩm: “Cẩm Cẩm, con có nóng không? Nóng thì cởi quần áo ra đi.”
Hàn Cẩm đã bị hun đến đầu ướt đẫm mồ hôi, kêu nóng muốn chết nóng muốn chết, lập tức cởi y phục ra, vểnh mông quỳ dưới gầm giường tiếp tục tìm. Hắn đang tìm, đột nhiên cảm thấy mông bị người ta sờ một cái, lập tức ôm mông nhảy dựng lên, đề phòng mà nhìn Miêu Dịch: “Sao bá bá lại sờ mông Cẩm Cẩm.”
Lúc này Miêu Dịch lấy trong y phục ra một con hổ vải, quơ qua quơ lại trước mặt hắn.
Hàn Cẩm lập tức quên mất chuyện mông mình bị sờ, ngạc nhiên hô to một tiếng, nhào vào lòng Miêu Dịch lấy con hổ vải kia đi. Vốn Miêu Dịch muốn trêu đùa hắn, nhân lúc hắn nhào tới mà vươn tay ra không cho hắn cầm được con hổ, không ngờ thân thủ Hàn Cẩm nhanh như chớp, nháy mắt đã đoạt lấy con hổ vải trong tay ông ta. Ông ta sửng sốt một lúc, thu cánh tay trống rỗng trên không về, khẽ ho nhẹ một tiếng: “Cẩm Cẩm có thích không?”
Con hổ vải này không phải con hổ vải Phúc bá tự làm mà là Miêu Dịch mua được ngoài đường. Dáng vẻ con hổ này rất chuẩn mực, hai mắt vừa lớn lại vừa tròn, trên đầu có một chữ ‘vương’, râu mép thêu bằng kim tuyến, con hổ nhe răng trợn mắt lộ ra chiếc răng nhọn, vừa uy vũ lại vừa đáng yêu. Nhưng không hiểu sao nét mặt Hàn Cẩm lại có vẻ thất vọng: “Đây không phải là tiểu lão hổ, con này không đẹp bằng tiểu lão hổ của Phúc bá.”
Miêu Dịch kéo hắn ngồi xuống giường mình: “Sao lại không đẹp bằng hổ của Phúc bá?”
Hàn Cẩm bĩu môi nói: “Thì là không đẹp bằng!”
“Được rồi được rồi.” Miêu Dịch lại lấy một con thỏ vải dưới gối ra: “Cẩm Cẩm không thích tiểu lão hổ, vậy có thích thỏ con không?”
Hàn Cẩm vừa thấy con thỏ vải, lập tức vươn tay ra đoạt lấy. Lần này Miêu Dịch đã có chuẩn bị, chỉ cho Hàn Cẩm nhìn thoáng qua sau đó lập tức ôm trong ngực, sợ lại bị Hàn Cẩm cướp đi. Ông ta nói: “Cẩm Cẩm chơi trò chơi với cha nuôi, cha nuôi sẽ cho Cẩm Cẩm tiểu lão hổ và thỏ con.”
Hàn Cẩm vội hỏi: “Chơi trò gì?”
Y kéo Hàn Cẩm chạy ra bên ngoài, múc một xô nước giếng lạnh lẽo, giơ lên đổ xuống đầu Hàn Cẩm. Hàn Cẩm lại càng thêm hoảng sợ, nhưng không trốn tránh, co người nhận lấy, lau nước trên mặt, tội nghiệp mà nhìn Đan Khuyết.
Đan Khuyết hỏi: “Mát chưa?”
Hàn Cẩm cắn môi không nói lời nào.
Đan Khuyết nói: “Đêm nay ngươi ở đây, không được vào nhà, không được thay quần áo, rất mát mẻ mát mẻ!”
Hàn Cẩm mơ hồ cảm thấy mình đã làm sai, tuy rằng hắn không biết mình sai ở đâu, nhưng Đan Khuyết tức giận như vậy, nhất định là mình đã chọc y mất hứng. Hắn kéo lấy tay Đan Khuyết, khổ sở van nài: “Ca ca, Cẩm Cẩm biết sai rồi, ca ca đừng giận Cẩm Cẩm nữa..”
Đan Khuyết dùng sức đẩy tay hắn ra, đi vào gian phòng, đóng sập cửa lại, nhốt Hàn Cẩm ngoài cửa.
Đan Khuyết vừa vào nhà, thấy bức tranh tiểu lão hổ trên gối, vo lại thành một cục rồi ném sang một bên. Y nặng nề nằm xuống giường, nhắm mắt lại, cảnh Hàn Cẩm và Miêu Dịch trần truồng với nhau ban nãy lấp đầy tâm trí, khiến y tức đến điên lên.
Y cắn răng nghiến lợi: “Đúng là một tên ngốc!” Y dùng sức ném gối và chăn xuống dưới giường: “Chẳng qua chỉ là một tên ngốc!!”
Tên ngốc vẫn cứ là tên ngốc, hắn đối tốt với mình, thì cũng sẽ đối tốt với bất kỳ người khác, chẳng qua hắn trùng hợp gặp được mình, nhận mình làm ca ca, cho nên hắn ở bên cạnh mình ngăn cản tai nạn giải quyết khó khăn. Nhưng nếu hắn gặp người khác, hắn cũng sẽ đối xử với người khác như thế, ai bán hắn hắn cũng vui vẻ giúp người ta đếm tiền! Cũng như hắn đang trong tuổi chớm yêu thì gặp được mình, cho nên mới quấn quít lấy mình làm chuyện đó, bất kể hắn gặp ai, dù là Miêu Dịch hay bất cứ tiểu nhị nào trong quán, hắn cũng đối xử như vậy!
Đan Khuyết tức đến nhói gan nhói phổi, y nghĩ bởi tên ngốc kia đối xử với y như với những người tầm thường khác, cho nên cắn răng nghiến lợi mắng chửi tên ngốc này hàng trăm hàng nghìn lần, mắng hắn không biết tốt xấu, mắng hắn có mắt như mù, sau đó lấy chăn bịt kín đầu đi ngủ.
Hàn Cẩm tội nghiệp ngồi một mình ngoài cửa. Nay đã cuối thu, hắn sợ Đan Khuyết giận, không dám cởi quần áo ẩm ướt, không thể làm gì ngoài co ro trong góc tường vận công chống lạnh.
Cứ một lúc hắn lại đi tới gõ cửa, gọi vài tiếng ca ca. Nhưng Đan Khuyết vẫn không mở cửa cho hắn, vẫn còn đang giận hắn.
Hàn Cẩm biết đêm nay mình không thể vào phòng, không thể làm gì hơn là lui về góc tường, dự định tạm ngủ qua một đêm. Nhờ ánh trăng, đột nhiên hắn thấy trong góc tường có rất nhiều hình vẽ, lờ mờ giống như đầu heo, vịt, và một vài đường thẳng. Hàn Cẩm vui vẻ nói: “Ơ, mấy cái này ai vẽ vậy, sao mà đáng yêu thế, nhất định là một tuyệt thế cao nhân!”
Hắn suy nghĩ một chút, nhặt hòn đá nhỏ lên, vẽ bên cạnh mấy bức hình. Hắn vẽ mấy cái đầu heo xong, nhận ra mình vẽ giống hệt hình trên góc tường, mừng vui rạo rực: “Hóa ra Cẩm Cẩm cũng là tuyệt thế cao nhân!”
Sau khi cười xong, nhớ tới Đan Khuyết đang tức giận, khóe miệng cong lên lại mếu xuống: “Huhu.. ca ca..”
Cứ như vậy, Hàn Cẩm dựa vào tường mơ mơ màng màng ngủ một đêm. Sáng hôm sau hắn tỉnh lại, phát hiện trên tường bị mình vẽ kín đầu heo và vịt, gần như không tìm được khoảng trống.