Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc
Chương 28 : Hành tung bị bại lộ
Ngày đăng: 22:17 21/04/20
Hôm sau, Miêu Dịch bị bệnh. Ông bị bệnh không dậy nổi, đến buổi trưa mới có người phát hiện ra. Miêu Dịch chỉ có một con gái, nhưng con gái lại không ở Nhạn Thành, nghe nói mấy năm trước đã đi học võ công ở môn phái vùng lân cận. Giờ ông ngã bệnh, Từ Ký như rắn mất đầu.
Lúc Miêu Dịch mới bị bệnh, đám tiểu nhị trong quán rất vui vẻ, bởi họ có thể lười biếng. Nhưng chẳng ai ngờ Miêu Dịch bị bệnh rất nặng, hôn mê hai ba ngày chưa tỉnh lại, thế nên mọi người dần dần thấy lo lắng.
Hàn Cẩm cũng rất lo lắng, hắn đã lo lắng mấy ngày nay rồi, bởi mấy ngày này Đan Khuyết đều không để ý gì tới hắn.
Đan Khuyết nhíu mày một cái, nói: “Đừng đụng vào ta.”
Hàn Cẩm ủy khuất muốn nổ tung, cả tiếng kêu lên: “Ca ca!”
Đan Khuyết hừ lạnh một tiếng.
Một lát sau, Hàn Cẩm lại từ từ vươn tay ra, thử cầm tay Đan Khuyết, Đan Khuyết lập tức thu tay về: “Ta nói ngươi đừng đụng vào ta! Ngươi bẩn muốn chết!”
Hàn Cẩm cắn môi: “Ca ca cứ nói Cẩm Cẩm bẩn, hôm nay Cẩm Cẩm đã tắm sạch mấy lần rồi!”
Đan Khuyết lặng lẽ nhìn hắn, chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn của hắn vì tức giận mà phồng lên, cái má phồng lên theo từng nhịp thở, như một quả cà chua có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Đan Khuyết cố cứng rắn mà lạnh lùng nói: “Tránh xa ta một chút.”
Hàn Cẩm không nói gì.
Đan Khuyết đợi thật lâu, không nghe thấy tiếng Hàn Cẩm ra ngoài, cũng không nghe thấy Hàn Cẩm lên tiếng, nghĩ có hơi kì quái, trong lòng suy nghĩ đắn đo, không nhịn được mà hé mắt nhìn.
Đan Khuyết nhìn máu chảy xuống cổ tay Hàn Cẩm, bất chợt sát ý mạnh lên, không muốn lưu lại một người sống, chỉ hận không thể chém chết toàn bộ bọn họ.
Người nọ bị Đan Khuyết đánh vào ngực ngã văng ra ngoài, bởi Đan Khuyết còn chưa hồi phục được nhiều nội lực nên người nọ cũng không thụ thương quá nặng. Nhưng hắn ta cũng không lập tức bò dậy tiếp tục tấn công, mà hoảng sợ nhìn nơi vừa bị Đan Khuyết đả thương, không thể tin nhìn Đan Khuyết, lại nhìn sang Hàn Cẩm: Đan Khuyết dùng chưởng kia đánh hắn, hắn cảm nhận được nội lực hừng hực rực cháy, đây chắc chắn không phải nội công của Xích Hà Giáo!
Còn vài tên đệ tử Xích Hà Giáo đang đấu với Hàn Cẩm, bất ngờ một tiếng huýt sáo bén nhọn ngắn ngủi vang lên, là do người vừa bị Đan Khuyết đả thương huýt. Tiếng huýt sáo vừa vang lên, mọi người lập tức thu tay, nhay chóng chạy ra ngoài.
Đan Khuyết rất sợ hành tung của mình bị bại lộ, hét lớn: “Đừng thả bọn chúng đi!”
Hàn Cẩm vội vã đuổi theo, nhưng không ngờ đám đệ tử Xích Hà Giáo kia lại chia làm hai hướng rời khỏi con hẻm, sau khi chạy ra ngoài lại chia ra chạy, hắn không biết phân thân, không thể làm gì hơn là ủ rũ cúi đầu về. Hắn như một đứa trẻ phạm sai lầm, ngập ngừng nói: “Ca ca, Cẩm Cẩm không cản được bọn chúng.”
Đan Khuyết liếc nhìn cánh tay đang chảy máu của hắn, trong lòng ngũ vị tạp trần, vươn tay ra xoa xoa đầu hắn: “Không sao, ngươi đã làm rất tốt rồi.”
Nếu trong Nhạn Thành đã có người của Xích Hà Giáo, vậy không đợi được nữa. Đan Khuyết xé một miếng vải trên y phục mình xuống vội vã băng vết thương cho Hàn Cẩm, không quay về Từ Ký lấy đồ nữa mà kéo hắn rời khỏi thành, còn chưa chạy ra khỏi cổng thành, chợt thấy một nhóm dăm ba người vội vã chạy về phía bọn họ.
Đan Khuyết lập tức đề phòng, một tay cầm chuôi kiếm, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào. Lúc này vết thương của y đã lại âm ỉ đau, ngực đã nhói lên, nếu như tiếp tục đánh nhau, chẳng biết có thể duy trì bao lâu. Nhưng Hàn Cẩm bên cạnh y trông thấy người tới, đột nhiên “A” lên một tiếng đầy kì quái.
Người tới mặc trường bào vàng tơ, không ai khác chính là Kỷ Thư. Hàn Cẩm nhìn Kỷ Thư, cảm thấy người này vô cùng quen mắt, trong đầu hiện ra ba chữ “Tiểu mỹ nhân”, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được.
Kỷ Thư dẫn người chạy tới trước mặt hai người, cười như không cười nhìn Hàn Cẩm, lúc chuyển hướng quay sang Đan Khuyết, nét mặt trở nên nghiêm túc, chỉ liếc mắt nhìn Đan Khuyết rồi lập tức cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Thuộc hạ tham kiến ma tôn.”