Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc
Chương 77 : Bị bao vây
Ngày đăng: 22:17 21/04/20
Hôm sau, Hàn Cẩm lại cải trang thành Đan Khuyết để đi tới quán trọ gặp mặt những người đó. Hắn làm theo những gì Đan Khuyết nói, lại lôi kéo bọn họ nói hết ra, đến buổi tối quay trở về tìm Đan Khuyết, thuật lại toàn bộ cho y nghe.
Cứ như vậy, tới ngày thứ ba, Hàn Cẩm và những người đó ước hẹn rời khỏi Bình Dương Thành, đầu tiên đi về phía Nam, có lẽ là còn muốn chiêu mộ thêm ít nhân thủ, sau đó sẽ tìm cách đi đối phó với Vô Mi và Tam Loan.
Nếu đôi bên đã gặp nhau rồi, vậy không cần phải gây ra nhiều động tĩnh, kinh động tới người trong giang hồ nữa, bởi vậy nên họ cải trang thành một đội buôn, gặp nhau ở một nơi đã hẹn trước, chạy một đường về phía Nam. Đương nhiên Đan Khuyết vẫn không lộ diện trước mặt người khác, còn Hàn Cẩm, dọc đường đi vẫn luôn để lại ký hiệu cho y, để y âm thầm đi theo.
Buổi tối rời khỏi thành Bình Dương đầu tiên, đoàn người dừng chân ở một vùng ngoại ô.
Buổi tối, ba mươi người nhóm lửa ở vùng ngoại ô, ăn dã vị bắt trên núi và quả hái trên đường, uống nước suối ven đường. Hàn Cẩm không ăn đồ của họ mà tự mình bắt hai con chim nhạn nướng lên ăn, nước cũng là mang đi từ thành Bình Dương. Đây đều là thói quen của Đan Khuyết từ ngày còn ở Nhập Lĩnh Sơn, cho nên không ai thấy ngạc nhiên.
Hàn Cẩm ăn đồ xong, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương, men theo mùi hương mà nhìn sang, thấy có người đang dựng một giá gỗ, treo y phục lên để xông hương. Hàn Cẩm hỏi: “Làm gì vậy?”
Đệ tử xông hương kia nói: “Hồi bẩm ma tôn, hương này là bọn thuộc hạ mua ở Tây Thành, dọc đường đi vất vả bẩn thỉu, lại hiếm có nơi để tắm rửa, y phục mặc trên người nhiều ngày không thay, thường sẽ có mùi lạ. Lấy hương này xông, có thể tẩy bỏ mùi vị.”
Hàn Cẩm ra sức hít hà, mùi hương thơm mát, rất dễ ngửi. Hắn vui vẻ nói: “Vậy ngươi xông y phục giúp ta đi.”
Đệ tử kia vội nói: “Nguyện làm cho ma tôn.”
Đợi đến đêm khuya, tất cả mọi người ngủ rồi, chỉ để lại một hai người gác đêm. Hàn Cẩm quang minh chính đại rời khỏi bọn họ. Nói muốn đi chỗ khác ngủ. Đây cũng là thói quen của Đan Khuyết khi ở trên Nhập Lĩnh Sơn, bởi vậy nên những người đó không lấy làm kỳ quái, để mặc hắn đi.
Hàn Cẩm rời khỏi đám đệ tử Xích Hà Giáo, đi theo ký hiệu mình lưu lại dọc đường, đi khoảng chừng nửa dặm, liền trông thấy phía trước có ánh lửa. Hắn đi về phía ánh lửa kia, quả nhiên trông thấy Đan Khuyết ngồi ở đó.
Hắn vô cùng cao hứng mà chạy tới ngồi xuống bên người Đan Khuyết: “Ca ca.”
Đan Khuyết khẽ đáp lại một tiếng.
Hàn Cẩm vẫn như trước ôm lấy hông Đan Khuyết cọ cọ một hồi, ngáp dài nói: “Mệt quá đi.”
Đan Khuyết nhẹ giọng nói: “Hình như hôm nay ngươi đến sớm hơn mọi khi.”
Hàn Cẩm dụi dụi mắt: “Hình như là như vậy, không hiểu sao, hôm nay cứ mền mệt, chắc lại trời chuyển lạnh? Ừm.. đệ ngủ trước.”
Đan Khuyết lại vỗ vỗ mặt hắn: “Đừng ngủ.”
Hàn Cẩm ngạc nhiên nói: “Sao vậy? Có chuyện gì?”
Khóe miệng Đan Khuyết hơi nhếch lên: “Ta cứ luôn cảm thấy đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó. Đợi qua giờ Tý rồi hẵng ngủ.”
Hàn Cẩm xốc tinh thần ngồi dậy, không khỏi nhìn Đan Khuyết.
Quả nhiên, không bao lâu sau, đột nhiên xa xa vang lên tiếng vó ngựa, Hàn Cẩm vểnh tai lên nghe, tiếng vó ngựa từ bốn phương tám hướng truyền tới, xem ra đang vây quanh nơi này. Hắn ngạc nhiên nắm lấy tay Đan Khuyết: “Ca ca?”
Đan Khuyết từ từ rút thanh Đan Hà Đao của mình ra, soi qua đốm lửa bập bùng, nheo mắt lại, cười lạnh nói: “Bốn phía bị vây, xem ra không định cho ta và ngươi chạy trốn.”
Hàn Cẩm cảnh giác quan sát bốn phía, chẳng mấy chốc, tiếng vó ngựa vang gần hơn, bóng người lắc lư xuất hiện trong tầm mắt họ. Hàn Cẩm trông thấy rõ người tới, không khỏi giật mình —— Giữa đám người kia, đứng đầu là Vô Mi đã lâu không gặp, mà theo phía sau gã ta, chính là những đệ tử Xích Hà Giáo hắn đã ở cùng nhiều ngày nay, “thủ hạ của Đan Khuyết”.