Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc

Chương 78 : Bị bắt

Ngày đăng: 22:17 21/04/20


Những người đó bao vây Đan Khuyết và Hàn Cẩm lại, số người tới vây bắt nhiều hơn số “thủ hạ của Đan Khuyết”, chừng hơn bốn mươi người, bọn họ gia nhập vào đoàn nhân mã của Vô Mi.



Thoạt đầu Hàn Cẩm sợ hãi, sau đó liền phẫn nộ: “Thế mà các ngươi lại bán đứng ca ca.”



Vô Mi cười nói: “Bọn ta lừa ngươi, vậy ngươi không lừa chúng ta sao? Hàn Cẩm?”



Hàn Cẩm trợn mắt nhìn gã, bỏ dịch dung trên mặt xuống, lộ ra diện mạo ban đầu.



Vô Mi cười nói: “Đan Khuyết ơi Đan Khuyết, một người đa nghi như ngươi, sao có thể dễ dàng qua lại với những người ta an bài? Cái tên giả mạo ngươi, tuy rằng đúng là phong cách hành sự của ngươi, nhưng đúng là một nước cờ dở! Lần đầu tiên Hàn Cẩm gặp mặt bọn ta, hắn đã để lộ chân tướng rồi — ta cố ý để ông chủ bưng trà lên cho hắn, hắn thế mà lại uống.”



Hàn Cẩm có chút không phục nói: “Nhưng ta đã kiểm tra qua rồi, trong trà không có độc.”



Vô Mi nói: “Hiển nhiên không có độc, đây chẳng qua chỉ là chén trà để thử ngươi mà thôi. Nếu là Đan Khuyết, dù biết rõ không có độc, thì hắn cũng sẽ không chạm vào!”



Hàn Cẩm không nói nên lời.



Đan Khuyết mặt không đổi sắc nhìn đám Hồng – Lục Biên Bức, lạnh lùng nói: “Ta đã cho các ngươi một cơ hội, nhưng các ngươi lại phản bội ta một lần nữa.”



Hồng – Lục Biên Bức từng là thủ hạ của Đan Khuyết, Đan Khuyết lạnh lùng đảo mắt qua nhìn bọn họ, theo bản năng bọn họ cảm thấy sợ hãi, cũng không dám nhìn lại ánh mắt của Đan Khuyết. Vô Mi lại cười ha ha: “Lại một lần nữa? Đan Khuyết ơi là Đan Khuyết, ngươi sai rồi, những thủ hạ của ngươi, không hề phản bội ngươi “lại một lần nữa”, thật ra từ rất lâu trước đây, họ đã là thủ hạ của ta rồi, từ khi ngươi còn ở trên Nhập Lĩnh Sơn cơ! Nếu không phải có họ làm nội ứng, ngươi nghĩ vì cớ gì ta có thể dễ dàng xúi giục thủ hạ của ngươi?”



Đan Khuyết nhíu mày: “Trên Nhập Lĩnh Sơn?”
Tốc độ Đan Khuyết mỗi lúc một chậm, nhưng chỉ vì mê hương, y hoàn toàn không từ bỏ chống cự, thi thể dưới chân mỗi lúc một nhiều. Vô Mi dẫn hơn bốn mươi người tới, trong nháy mắt chỉ còn hơn mười người.



Mắt thấy động tác Đan Khuyết càng lúc càng chật vật, cuối cùng Vô Mi cũng bỏ Hàn Cẩm đẫm máu xuống, nắm đao lên xông về phía Đan Khuyết. Thoạt đầu gã ta còn kiêng dè, lúc tấn công nhiều e ngại, nhưng dần dần gã phát hiện Đan Khuyết chỉ có thể miễn cưỡng chống lại mình, lúc này mới thả lỏng, dùng toàn lực đánh về phía Đan Khuyết!



“Bộp!”



Một tiếng động lớn vang lên, thanh Đan Hà Đao trong tay Đan Khuyết rơi xuống đất. Y khom lưng muốn nhặt, chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, là Vô Mi gác đao lên người y. Đan Khuyết từ từ đứng thắng lưng, nheo mắt lại, ánh mắt phức tạp nhìn Vô Mi.



Sau khi Vô Mi xác nhận y không còn sức đánh trả, điên cuồng cười to: “Ha ha ha ha! Sí Diễm! Ta đã nói từ trước rồi, ngươi không đấu lại được ta đâu!”



Vài tên thủ hạ của Vô Mi chạy tới, dùng dây thừng trói chặt người Đan Khuyết lại, cũng có người chạy tới, trói cả người Hàn Cẩm đẫm máu vào.



Vô Mi cẩn thận vơ vét hét đồ đạc trên người y, bao gồm cả bình giải dược y và Hàn Cẩm chia nhau mỗi người một viên, Vô Mi đổ thuốc ra, nghiền thành bột mịn, rắc bột xuống mặt đất, bột nhanh chóng hòa làm một với đất vàng, muốn tìm ra cũng khó. Làm xong, gã thu đao về, giơ tay lên: “Ném vào xe ngựa, giải bọn chúng về.”



Đan Khuyết bị giải đi, quay đầu lại nhìn chòng chọc Vô Mi: “Ngươi đang tranh đấu với Tam Loan, bị rơi vào tình thế không thuận lợi, sao lại phí nhiều công sức mà động thủ với ta như vậy? Có ta ở đây, Tam Loan đối phó ngươi sẽ có phần cố kỵ, như vậy sẽ có lợi cho ngươi. Ngươi loại trừ ta trước, chắc chắn Tam Loan sẽ toàn tâm toàn lực đối phó với ngươi, ngươi không được lợi lộc gì.”



Vô Mi nheo mắt lại, tức giận chửi một tiếng: “Ngươi còn giả ngu với ta sao?! Ngươi đã câu kết với Kỷ Thư từ lâu rồi phải không?! Cũng không biết trong đầu Kỷ Thư nghĩ cái gì, nếu hắn muốn đối đầu với ta, thì thôi đi, thế mà hắn lại giúp Hàn Cẩm và ngươi, ta nghĩ rất lâu, mà không thể nghĩ ra. Rốt cuộc ngươi bỏ thuốc mê gì cho hắn? Hắn lại bỏ thuốc mê gì cho Tam Loan? Mà hắn nói gì Tam Loan đều nghe nấy! Nếu không nhân lúc ngươi và Kỷ Thư còn chưa gặp nhau rồi giải quyết ngươi trước, không phải là càng phiền phức hơn sao?!”



Đan Khuyết sửng sốt, không thể nghĩ ra lý do của gã ta là như vậy. Thực ra y và Kỷ Thư cũng không tiếp xúc nhiều, sao Kỷ Thư lại giúp y? Mà Kỷ Thư nói gì Tam Loan nghe nấy là sao? Rốt cuộc Kỷ Thư là ai? Y muốn hỏi cho rõ, nhưng cuối cùng lại bị thủ hạ của Vô Mi đẩy mạnh lên xe ngựa cùng với Hàn Cẩm đã hôn mê.