Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc
Chương 90 :
Ngày đăng: 22:17 21/04/20
Hàn Cẩm uống thuốc vào, nhưng không có hiệu quả gì, vẫn cứ điên điên khùng khùng nửa ngây nửa ngốc như trước. Nếu hắn chỉ ngốc thôi thì cũng không sao, nhưng hắn lại chẳng tỏ thái độ gì với Đan Khuyết, đây mới là điều khiến Đan Khuyết đau đầu nhất.
Giờ chứng ngốc của Hàn Cẩm có hy vọng chuyển tốt, Đan Khuyết cũng không nhắc tới chuyện rời khỏi Yên Khê sơn trang nữa, cũng không tính toán với hành động của Yên Nhị Cửu, ngày ngày đi theo quan sát Hàn Cẩm. Tuy y biết rõ trong lòng dược hiệu không thể có tác dụng nhanh như vậy, nhưng lại không nhịn được cứ một lúc lại hỏi Hàn Cẩm uống xong có cảm giác gì. Hàn Cẩm bị y hỏi đến là bực mình, liền nói: “Thông Minh đã rất thông minh rồi, không thể Thông Minh hơn được nữa!”
Cứ như vậy qua hai ngày, Hàn Cẩm vẫn như trước không có thay đổi gì, ngày nào cũng ăn no xong rồi ngủ, ngủ đủ rồi lại ăn, thái độ rất bình thường với Đan Khuyết. Đan Khuyết hận không thể sắc trăm bát thuốc bắt Hàn Cẩm uống hết một lượt, đến khi nào Hàn Cẩm ổn rồi mới thôi, thế nhưng y cũng biết dục tốc bất thành, chỉ có thể kiên nhẫn đợi.
Sáng sớm ngày hôm đó, Đan Khuyết dùng bữa sáng xong, đang phiền não trong lòng, vừa muốn đi gặp Hàn Cẩm, lại cũng vừa không muốn, trong lúc y hẵng còn đang xoắn xuýt, một đệ tử Yên Khê sơn trang đi tới, nói: “Đan công tử, trang chủ tìm công tử.”
Đan Khuyết đang chẳng có chuyện gì làm, nghe vậy liền nói: “Ta qua đấy ngay.”
Đan Khuyết đi tới gian phòng của Yên Liễu, thấy trong phòng còn có một người khác, là một thám tử của Yên Khê sơn trang, Yên Liễu giới thiệu với y: “Đây là Yên Thất Thất, ta để hắn phụ trách tìm tung tích những thủ hạ của ngươi, nếu ngươi muốn giao thiệp với những người đó, có thể nhờ hắn hỗ trợ.”
Yên Thất Thất hành lễ với Đan Khuyết một cái: “Đan công tử.” Tuy Đan Khuyết có gút mắc liên quan tới mạng người với Yên Khê sơn trang, thế nhưng Yên Khê sơn trang có nhiều đệ tử, những đệ tử được chia ra làm những nhiệm vụ khác nhau, cho nên nhiều người còn không biết mặt nhau, bởi vậy nên không phải ai cũng ghi hận với Đan Khuyết. Đệ tử trong Yên Khê sơn trang thường làm việc đôi, mà Yên Nhị Cửu vốn làm việc cùng Yên Nhị Bát, cho nên sau khi Đan Khuyết giết chết Yên Nhị Bát, dù thế nào Yên Nhị Cửu cũng không bỏ được thù hận. Yên Liễu cố ý tìm những đệ tử không liên quan tới chuyện này đi phụ trách giúp đỡ Đan Khuyết, Yên Thất Thất là người rất phù hợp.
Đan Khuyết nói: “Ngươi từng gặp những người đó rồi? Ở đó có tổng cộng bao nhiêu người?”
Yên Thất Thất nói: “Do Bạch Đầu Ông dẫn đầu, tổng cộng có hai mươi hai người, trước đó ta giả trang làm sai dịch tiểu thương đi theo bọn họ một hồi, đã thăm dò được đại khái tình hình, Đan công tử muốn biết gì có thể hỏi ta.”
Đan Khuyết nói: “Hai mươi hai người bao gồm những ai?”
Đan Khuyết ngẩn ra: “Luyện, luyện công gì?”
Nụ cười Hàn Cẩm lại càng sâu: “Hợp hoan công ấy!”
Đan Khuyết vừa mừng vừa sợ, lui về phía sau một bước, nhìn Hàn Cẩm từ trên xuống dưới một lượt, kích động run nhè nhẹ: “Ngươi, ngươi!”
Hàn Cẩm tiến lên trước, cười cười hỏi: “Có luyện hay không?”
Đan Khuyết thấy thần trí hắn minh mẫn, ánh mắt khôi phục lại vẻ ham sắc dục quen thuộc, vẫn vừa mừng vừa sợ như trước: “Ngươi.. từ lúc nào?”
Hàn Cẩm bĩu môi: “Ca ca, nếu ca ca thật sự muốn hòa thuận ở với ta, ta sẽ học cách không dối gạt ca ca nữa, ca ca cũng học cách tin tưởng ta.”
Đan Khuyết xót xa trong lòng, một lát sau chủ động vươn tay nắm lấy tay Hàn Cẩm: “Được, ta tin đệ.”
Hàn Cẩm bĩu môi nói: “Vậy ca ca không để người ta dùng dao đâm vào ta thật chứ? Đến giờ đêm ngủ ta vẫn còn đau đến bật tỉnh đây này!”
Đan Khuyết khàn giọng nói: “Đệ hãy tin ta, đệ đối xử với ta như thế nào, ta cũng sẽ đối xử với đệ thế ấy.”
Lúc này Hàn Cẩm mới cao hứng, nhào tới kéo Đan Khuyết vào trong lòng, hai bàn tay ôm trọn cặp mông Đan Khuyết. Đan Khuyết vươn tay ra ôm lấy hông hắn, sau đó bàn tay đưa lên, ôm lấy cổ hắn, dùng sức ôm chặt lấy hắn. Sau đó y nghe thấy Hàn Cẩm cười ám muội ghé vào tai y rù rì: “Ta muốn uống mệnh tủy của ca ca, cũng muốn ca ca uống của ta!”