Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc
Chương 91 : Phản công?
Ngày đăng: 22:17 21/04/20
Hàn Cẩm và Đan Khuyết làm lành rồi, hiển nhiên không thể thiếu màn triền miên dây dưa. Hàn Cẩm kéo Đan Khuyết vào trong gian phòng, dùng sức đóng cửa lại, đè Đan Khuyết lên cửa mà điên cuồng hôn môi. Đan Khuyết ôm cổ hắn, cũng hết sức phối hợp mà hé miệng ra để đầu lưỡi hắn tiến vào, còn chủ động khiêu khích.
Hàn Cẩm luồn tay vào dưới vạt áo Đan Khuyết, vuốt ve eo y. Eo Đan Khuyết vốn rất mẫn cảm, không nhịn được mà rùng mình một cái, nhiệt khí phả lên gương mặt Hàn Cẩm, khiến Hàn Cẩm càng thêm kích động, cả hai tay đều luồn vào, một tay vuốt ve eo y, tay kia luồn vào quần, xoa xoa cặp mông vểnh. Đã hơn nửa năm rồi hai người chưa làm chuyện thân mật như vậy, lại vừa nối lại tình xưa sau mâu thuẫn, bởi vậy nên cả hai đều động tình, chỉ hôn môi và sờ soạng thôi, không bao lâu quần hai người đều bị nước thấm ướt.
Hàn Cẩm kéo quần Đan Khuyết xuống, Đan Khuyết thở hổn hển kéo cánh tay hắn: “Lên giường.”
Hàn Cẩm kéo chân y khoát lên eo mình, Đan Khuyết chỉ có thể ôm cổ Hàn Cẩm để giữ thăng bằng. Hàn Cẩm vừa hôn Đan Khuyết vừa đi tới bên giường, sau đó như sói đói vồ mồi mà nhào lên giường. Đan Khuyết bị hắn đè khẽ rên lên một tiếng, sau đó không nhịn được mà bật cười.
Hàn Cẩm liêm liếm khóe môi y, buồn bực hỏi: “Cười cái gì?”
Đan Khuyết khẽ hôn lên môi hắn: “Tâm tình tốt.”
Hàn Cẩm cũng nhếch môi nở nụ cười, sau đó ôm lấy Đan Khuyết bất động. Hai người cứ như vậy mà lặng lẽ ôm nhau, cảm nhận nhịp đập của đối phương.
Hàn Cẩm khe khẽ lẩm bẩm: “Ca ca.”
Đan Khuyết vươn tay lên vuốt tóc hắn.
Tuy Hàn Cẩm là giáo chủ ma giáo, nhưng tính tình hắn đơn thuần, bản tính lại thiện lương, tuyệt nhiên bất đồng với Cao Thịnh Phong, hắn không quen ôm thù oán. Ôm thù là một chuyện rất mệt mỏi, mỗi giây mỗi phút đều phải nhắc nhở bản thân chuyện không vui trước kia, sợ mình quên mất, dù tương lai có thể trả thù được, nhưng cũng đả thương người tám trăm, lại tự tổn hại mình một nghìn. Hắn thích Đan Khuyết, bởi vậy nên bị Đan Khuyết đối xử như vậy hiển nhiên rất thất vọng và đau khổ. Tuy rằng trước đó hắn ngốc, nhưng những chuyện xảy ra khi ngốc hắn đều nhớ rõ ràng, Đan Khuyết hối hận thế nào hắn cũng đã nhìn thấy, cuối cùng vẫn cứ là mềm lòng. Hắn muốn thích nhiều hơn, chứ không muốn phải căm hận. Bởi vậy nên hắn vùi đầu vào hốc cổ Đan Khuyết: “Ta thích ca ca nhất.”
Đan Khuyết lặng lẽ nhìn hắn, khẽ nói: “Ta cũng thích đệ. Ta chỉ thích đệ.”
Hai người từ từ ngồi dậy, Hàn Cẩm bắt chước bộ dạng Đan Khuyết mà quỳ xuống nằm úp người, chổng cái mông lên, mong đợi mà lắc lắc mông về phía Đan Khuyết: “Tới đi, tới đi.”
Đan Khuyết vỗ một cái: “Đừng nhúc nhích.”
Hàn Cẩm liền nằm yên.
Đan Khuyết bắt chước Hàn Cẩm làm với mình, nhổ nước bọt ra tay, một ngón tay đi vào phía sau Hàn Cẩm. Ai ngờ y mới cho đầu móng tay vào, Hàn Cẩm liền ôm mông kêu oai oái. Đan Khuyết bị hắn làm cho hoảng sợ, vội vã rút tay về, Hàn Cẩm trở mình nằm trên giường, đôi mắt long lanh nước, bộ dạng cực kỳ đáng thương.
Đan Khuyết hỏi: “Đau đến thế sao?”
Hàn Cẩm tội nghiệp gật đầu: “Đau muốn chết! Sao lại đau thế cơ chứ? Khó chịu chết đi được!” Hắn nhìn ngón tay Đan Khuyết, lại cúi đầu nhìn nơi đó của Đan Khuyết đang hơi vươn thẳng, suy nghĩ một chút, lắc đầu liên tục: “Bỏ đi! Đau chết đi được!”
Đan Khuyết lấy làm kì quái mà nhíu mày: Chính y cũng không rõ lại đau tới như vậy. Chẳng lẽ ban nãy quá thô bạo? Y lại nằm xuống bên người Hàn Cẩm, Hàn Cẩm ôm mông lẩm bẩm nói: “Đêm qua đệ ăn cay, lại uống một chút nước lã, sáng nay ra nhiều lần, chỗ đó bị sưng lên, ca ca chẳng dịu dàng tẹo nào, đau muốn chết!”
Đan Khuyết: “………..”
Hàn Cẩm xoa xoa bụng mình: “Còn muốn ra một lần nữa, nhưng đau quá, không muốn đi nhà xí.”
Đan Khuyết xoay người xuống giường khoác y phục lên người, bình tĩnh nói: “Ta đi rửa tay.”