Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc
Chương 92 : Nội ứng
Ngày đăng: 22:17 21/04/20
Sau khi Hàn Cẩm và Đan Khuyết hòa hảo với nhau rồi, để hóa giải mâu thuẫn giữa Đan Khuyết với Yên Khê sơn trang, Hàn Cẩm kéo Đan Khuyết đi quỳ xuống thắp một nén nhang trước phần mộ của Yên Nhị Bát.
Người đã chết, giờ nói cái gì cũng đã muộn. Nhưng dù sao cũng đã là chuyện của quá khứ, Yên Nhị Bát theo dõi người của ma giáo bị ma giáo sát hại, âu cũng là chuyện thường chốn giang hồ, lúc đó Đan Khuyết không có bất cứ lý do gì để nương tay với người của Yên Khê sơn trang, mà Hàn Cẩm cũng sẽ không vì như vậy mà tính toán với Đan Khuyết. Hắn dẫn Đan Khuyết quỳ xuống thắp hương, chỉ là muốn cho Yên Khê sơn trang một lời giải thích.
Cả đời Đan Khuyết kiêu ngạo, nếu là trước kia, bảo y làm chuyện như vậy, hiển nhiên là y không chịu. Nhưng hôm nay vì Hàn Cẩm, y đồng ý làm như vậy. Từ sau khi biết Hàn Cẩm, y đã buông không ít kiêu ngạo của bản thân xuống —— kiêu ngạo là để cho người khác nhìn, còn niềm vui thực sự mới là của bản thân.
Giáo chủ Thiên Ninh Giáo dẫn ma tôn tiền nhiệm của Xích Hà Giáo đi quỳ xuống thắp hương cho người đã khuất, tuy là vô ích với người đã khuất, thế nhưng người của Yên Khê sơn trang cũng không tính toán nữa. Yên Nhị Cửu không còn ôm suy nghĩ trả thù tư với Đan Khuyết, nhưng hắn cũng không tỏ thái độ, từ sau ngày ấy hắn không tới gặp Hàn Cẩm nữa. Cứ như vậy, chuyện này dừng ở đây.
Trí nhớ của Hàn Cẩm đã khôi phục, hai người cũng không định ở lại Yên Khê sơn trang lâu. Tuy Yên Liễu lo Hàn Cẩm đi chuyến này sẽ gặp nguy hiểm, nhưng Hàn Cẩm cũng giống như phụ thân của mình là Cao Thịnh Phong, không chút e ngại hiểm nguy, gã cũng không khuyên được.
Thám tử của Yên Khê sơn trang giúp Đan Khuyết liên lạc được với thủ hạ của y, Yên Liễu cũng chuẩn bị tốt ngựa và đồ đi đường, hai người họ đi luôn. Ngày đó đi, Yên Liễu tự mình tiễn họ rời đi. Đi tới cổng sơn trang, gã dừng bước, Hàn Cẩm và Đan Khuyết nhảy lên ngựa, quay đầu cười với Yên Liễu: “Yên thúc thúc, đa tạ thúc thúc đã chiếu cố con nhiều ngày qua, bọn con phải đi rồi.”
Yên Liễu ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy bộ dạng hắn sôi nổi, tuy không phải con ruột của Cao Thịnh Phong, nhưng lại rất có phong thái của người ấy. Gã không nhịn được mà thấy cay mũi, tiến lên trước vỗ vỗ đầu ngựa, cười nói: “Gặp sư phụ ta, giúp ta gửi lời chào tới người ấy.”
Hàn Cẩm nghiêng đầu nghi hoặc nhìn gã: “Sư phụ thúc thúc?”
Yên Liễu nói: “Chính là phụ thân con… và cả nghĩa phụ con nữa.”
Hàn Cẩm gật đầu, túm lấy cương ngựa, nói: “Vâng. Con đi đây, Yên thúc thúc, sau này gặp lại sau.” Dứt lời liền đá vào bụng ngựa, cùng Đan Khuyết phi ra ngoài, hai thân ảnh oai hùng dần dần tiêu thất trong ruộng hoang.
Thám tử Yên Khê sơn trang giúp bọn họ hẹn thời gian và địa điểm để gặp thủ hạ của Đan Khuyết, buổi trưa Đan Khuyết và Hàn Cẩm đi tới ngoại ô, ở ngoại ô có một trà đình, đó chính là địa điểm hai bên ước hẹn.
Hai người dừng ngựa, nhìn trà đình từ xa xa. Lúc này họ đều đã dịch dung, hóa trang thành hai kiếm khách bình thường. Hàn Cẩm ghẹo: “Ca ca, có cần ta đi thăm dò cho ca ca một chút không?”
Thế là mấy người kia cũng đều lên ngựa, đoàn người đi về phía nơi ở trọ.
Thân phận của những người này đều rất đặc thù, khó có thể dừng chân trên giang hồ, bởi vậy nên người của Yên Khê sơn trang ra mặt, chuẩn bị một trạch viện cho họ. Đan Khuyết đi tới sân, trong sân có không ít người, mọi người đứng ra để y kiểm kê, quả nhiên là hai mươi hai người Yên Thất Thất nói, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, đều là thủ hạ của y.
Những người này đã tìm Đan Khuyết từ lâu, bởi trên giang hồ có không ít tin đồn rằng Đan Khuyết đã chết, khiến bọn họ mất hết hy vọng. Nhưng hôm nay gặp được bản tôn, chẳng những không như đồn đại, lại còn khí phách hơn trước kia nhiều, bên cạnh còn có một cao nhân tương trợ, cho nên mọi người đều hết sức cao hứng.
Đan Khuyết nhìn mặt mọi người, hỏi mấy câu, sau đó để mọi người quay về, lại gọi Bạch Đầu Ông và hai ba người có võ công giỏi nhất, gọi vào phòng tiếp tục hỏi chuyện.
Vào phòng, Đan Khuyết hỏi: “Các ngươi từng giao thủ trực tiếp với người của Tam Loan?”
Bạch Đầu Ông do do dự dự nhìn Hàn Cẩm ngồi bên cạnh Đan Khuyết.
Đan Khuyết nói: “Không cần phải cố kỵ hắn, phàm là chuyện có thể nói với ta, cũng có thể cho hắn nghe.”
Bạch Đầu Ông nghe vậy liền kể từng chuyện từng chuyện một họ mắc phải bẫy của đám Vô Mi và Tam Loan ra. Đan Khuyết nghe xong hỏi: “Các ngươi nguyện ý giúp ta lên Nhập Lĩnh Sơn lấy mạng Tam Loan?”
Ba người kia đồng thanh nói: “Thuộc hạ nghe Ma tôn phân phó.”
Đan Khuyết gật đầu, nói: “Vậy thì tốt. Thế nhưng nhân số của chúng ta không nhiều lắm, dựa vào những người này để đánh Nhập Lĩnh Sơn báo thù Tam Loan, chỉ e rất khó. Các ngươi có những đầu mối gì?”
Ba người kia liếc mắt nhìn nhau, Bạch Đầu Ông nói: “Hồi bẩm ma tôn, việc này không khó. Trên Nhập Lĩnh Sơn, còn có nội ứng của chúng ta.”
Đan Khuyết sững sờ: “Nội ứng?”