Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 135 : Cô ăn dấm chua của anh

Ngày đăng: 09:17 30/04/20


Editor: Quỳnh Nguyễn



"Buông, buông ra! Buông..."



Danh Khả thật sự muốn khóc, ở trong này, tại trong phòng Nha Nha, cô cư nhiên cùng một người nam nhân làm ra loại chuyện tình đáng xấu hổ này, cho dù không phải thật sự làm, nhưng cũng đã vượt qua phạm vi cô có thể thừa nhận.



Ngộ nhỡ Nha Nha trở về, bị cô bé nhìn thấy... Cô hoàn toàn không dám tưởng tượng, nếu bị Nha Nha nhìn cô bé sẽ nghĩ cô như thế nào?



"Không cần, cầu anh, đừng ở chỗ này." Trong hốc mắt của cô đầy một tầng sương mù mỏng nhạt, ngay cả thanh âm cũng khàn khàn.



"Đêm nay cùng Mộ Tử Khâm đi hậu viện?" Anh không để ý đến cầu xin tha thứ của cô, môi mỏng hướng trên mặt cô tiếp cận vài phần, thanh âm rất nhẹ nhưng rơi vào bên trong màng tai cô mà lại trở nên cực kỳ trầm.



Thân thể là nóng nhưng tâm là lạnh, một lạnh một nóng làm cho anh so với lúc trước càng đáng sợ, càng bức người.



Trong lòng Danh Khả hơi hơi kinh ngạc, nhớ tới Mộ Tử Khâm ở trong hậu viện làm những chuyện như vậy với chính mình, mặc dù không có thật sự cùng anh thân thiết nhưng anh lại thiếu chút nữa hôn cô.



Suy nghĩ, người nhịn không được liền run nhè nhẹ, việc này nếu để cho Bắc Minh Dạ biết anh có thể tức giận đến ở trong này đem cô tử hình hay không?



"Xem ra, các ngươi thực đã làm gì?" Bàn tay to của anh vẫn nắm thân thể của cô trong tay như cũ, thân thể cô biến hóa dù cho chỉ là một chút cũng tuyệt đối chạy không khỏi mắt sắc bén của anh.



Run rẩy, là vì trong lòng không vững sao? Quan hệ hai người kia tới cùng đều đã đến chỗ cái tình trạng gì?



Anh lại áp chế hai phân để cho chính mình càng tiến một bước nắm cả người cô trong tay.



Danh Khả nhịn không được kêu một tiếng, một tiếng khẽ gọi này từ răng môi tràn ra, lập tức lại dùng lực cắn lên môi mỏng chính mình.




"Tôi khi nào thì khó xử cô?" Cư nhiên muốn cùng anh lý luận, nha đầu kia, ngắn ngủn nửa tháng, không chỉ có chút địa phương lớn lên, liền ngay cả lá gan cũng lớn.



Cô đoán không ra tâm tư của anh, thật sự hoàn toàn đoán không ra.



Tránh đi cái đề tài này, cô lại nói: "Có phải chỉ cần tôi trả tiền cho anh anh sẽ thả tôi tự do hay không?"



"Cô có tiền sao?" Mâu quang hơi hơi trầm trầm, ýcười khóe môi anh cũng dần dần tiêu tán.



Từ vừa mới bắt đầu anh liền biết nha đầu kia chán ghét chính mình, có biện pháp, cô nhất định trăm phương nghìn kế rời xa anh, kỳ thật anh thật sự không thèm để ý, chỉ là tạm thời tham luyến tư vị của cô mới có thể không nỡ cứ như vậy đưa tay mặc cô trốn.



Nhưng hiện tại loại biểu hiện không có lúc nào là không nghĩ muốn rời khỏi của cô này bỗng nhiên làm cho anh có vài phần tư vị không phải.



Cho tới bây giờ đều đã chỉ có anh không cần khi nào thì đến phiên người khác không cần anh?



"Duojcd a, chờ cô có tiền trả lại cho tôi chúng ta liền thanh toán xong." Anh đứng thẳng thân hình, sửa sửa quần áo trên người, "Hiện tại cô còn không có dự trữ đầy đủ tiền bạc trả lại cho tôi, theo tôi trở về Đế Uyển, tối nay."



Ham muốn chiếm hữu trần trụi như vậy làm cho Danh Khả sợ hãi từ đáy lòng, cô không chỉ có chưa từng có đi, ngược lại lui đi phía sau chút.



" Trên hiệp nghị không có quy định khi nào thì tôi trả tiền." Cô không muốn về Đế Uyển tối hôm nay nói cái gì không muốn cùng anh trở về.



Không, không chỉ có đêm nay, về sau mỗi một cái ban đêm, thậm chí ban ngày, cô không muốn cùng này này cùng một chỗ.



"Dài dòng." Bắc Minh Dạ hừ hừ, từ trong túi lấy ra điện thoại bấm dãy số Dật Thang: "Đem xe chạy đến cửa sau."