Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 136 : Không muốn thét chói tai

Ngày đăng: 09:17 30/04/20


Editor: Quỳnh Nguyễn



Danh Khả nghe minh bạch, anh liền đi, mà anh liền đi, có phải muốn mang theo cô hay không?



Nắm tay cô rớt xuống ở nút thắt một bên, bỗng nhiên từ bên kia giường lật chuyển xuống, nhanh chóng hướng cửa phòng chạy đi.



Cô chính là không muốn cùng với anh, từ khi đêm đó bị anh hung hăng nhục nhã, nán lại bên cạnh anh nhiều một giây, cô sẽ cảm thấy khó chịu.



Thời điểm tay cô thiếu chút nữa đụng tới tay nắm cửa phòng, bên hông bỗng nhiên căng thẳng người đã bị anh ôm lại trở về.



" Không nghe lời như vậy, xem ra tôi thật sự thật tốt quá đối với cô." Mâu quang Bắc Minh Dạ trầm xuống, mới biết được vừa rồi cô nói lung tung với anh cái chuyện loạn thất bát tao không cần để ý gì căn bản chính là muốn kéo dài thời gian của anh.



"Hí a" một tiếng, theo tiếng Danh Khả thét chói tai vang lên áo của cô đã hoàn toàn bị anh xé thành hai nửa.



"Nghĩ muốn đi ra ngoài, tùy cô." Anh oa oa cười cười, bỗng nhiên kéo cửa phòng ra làm bộ liền muốn đẩy cô ra ngoài.



"Không cần!" Cô thất kinh, dùng lực đặt lên cánh tay của anh, bám chặt.



Nếu hiện tại có người hỏi cô, người trên đời này cô hận nhất là ai, đáp án nhất định là anh, nhất định là cầm thú này!



Anh làm sao có thể ác liệt như vậy, làm sao có thể đê tiện thành như vậy!



Cô sống gần hai mươi năm, chưa từng gặp qua người càng đê tiện, càng vô sỉ hơn so với anh.



Cửa phòng vẫn rộng mở như cũ, một chỗ khác hành lang ẩn ẩn truyền đến thanh âm Nam Cung Tuyết Nhi nghi hoặc: "Em không có cùng chị Khả Khả cùng một chỗ, vừa rồi chị cùng Đại Dạ ca ca cùng một chỗ a."



Trong lòng Danh Khả căng thẳng, ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Dạ, ngay cả hô hấp đều đã rối loạn: "Không cần... Đừng cho Nha Nha nhìn thấy, tôi...Tôi trở về Đế Uyển với anh, tôi trở về với anh."




Cô thật sự không muốn chết...



Nhưng, va chạm trong dự liệu cũng không có xuất hiện, thân thể tại một trận truỵ xuống, bỗng nhiên lại bị người ôm nhảy lên một phen, chỉ là lần này độ cao nhảy lên hữu hạn, rất nhanh liền lại rơi xuống lần nữa, nhưng đồng khởi rơi xuống, tốc độ lại mỗi một lần thay đổi thong thả lại.



Cuối cùng Bắc Minh Dạ ôm cô đi tới hậu viện, từ từ hướng về ngọn đèn, còn có thể nhìn đến mặt cô trắng xanh, môi mỏng đã bị hàm răng dùng lực cắn ra một mảnh trở nên trắng.



"An toàn, vẫn còn không mở mắt?" Anh nhợt nhạt cười cười, nếu không phải hai cánh tay đang ôm cô, thật muốn đưa tay nhào nặn một cái trên chóp mũi cô chảy ra mồ hôi tinh tế.



Không phải là nhảy cái nhà lầu sao? Cư nhiên sợ hãi thành như vậy.



Thanh âm Bắc Minh Dạ mang theo một chút hương vị hài hước lại lạnh nhạt đem Danh Khả từ bối rối làm tỉnh, cảm giác được anh đang ôm chính mình đi đường, cô bỗng nhiên mở mắt ra, từ trong ngực anh ngẩng đầu, kinh ngạc thấy bọn họ cư nhiên đã đi hậu viện.



Phía sau, xuyên thấu qua khuỷu tay của anh còn có thể nhìn đến toà nhà cao lớn hùng vĩ kia, từ địa phương cao như vậy nhảy xuống, bọn họ cư nhiên một chút việc đều không có!



Anh làm như thế nào đến? Cư nhiên, làm được hoàn mỹ như vậy!



"Như thế nào? Rốt cuộc biết nam nhân cô lợi hại sao?" Thanh âm nhàn nhạt của anh đón gió đêm mà lại có vài phần êm tai làm cho người ta say mê.



Cô phủ nhận không được, rất nhiều khi anh thật sự cường đại đến đủ để cho bất luận một nữ nhân quý mến, nhưng điều kiện tiên quyết là chính mình không phải đối tượng bị anh ức hiếp.



Tóm lấy quần áo rách nát không chịu nổi trên người, nếu không có kiện quần áo bị xé thành hai nửa này, câu nói kia vừa rồi câu nói kia có lẽ có thể nhiều mấy phần mê hoặc lòng người.



Bị anh khi dễ thành như vậy, nếu như thực còn có thể thích, chỉ có thể nói nữ nhân kia cũng thật là kỳ hoa.



Ít nhất, cô coi như có vẻ bình thường.