Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 307 : Anh đem giường thay đổi

Ngày đăng: 09:20 30/04/20


Editor: Quỳnh Nguyễn



Lại vẫn đang tức giận a!



Khóe môi Bắc Minh Dạ lại cong, nhìn Danh Khả vòng qua đằng trước xe hướng một bên đứng, anh mới đem chân thon dài phóng tới ngoài xe, vừa sải bước ra ngoài.



Dật Thang không nói hai lời, từ trong tay Danh Khả đem máy tính của cô nhận lấy, hai người quay đầu khi đó, vừa lúc nhìn thấy tình hình Bắc Minh Dạ ra ngoài.



Người này thì ra thật sự uống vào không ít, Danh Khả đã nhìn ra, lúc anh đi ra thân hình cao lớn còn không có đứng vững cũng đã quơ quơ, rõ ràng có vài phần say rượu.



Cô cũng không biết chính mình không thích hợp chỗ nào, lại theo bản năng đi tới muốn dìu anh, còn không tiếp sát, ý thức đã thanh tỉnh lại, vội vàng dừng bước xoay người liền muốn rời xa.



Ai biết cánh tay dài anh một phen rơi vào trên vai cô, nhẹ nhàng lôi kéo, liền kéo cô qua đi.



"Anh nghĩ... Anh hơi say rồi." Anh cúi đầu, khí tức cực nóng chiếu vào trên mặt, trên thân cô chí ít có một phần ba sức nặng đè ép tiếp xuống.



Đè như vậy, Danh Khả thiếu chút nữa bị ép được ngay cả hô hấp đều đã cơ hồ không tới rồi.



Ngẩng đầu trợn mắt nhìn anh, muôn ôm oán, nhưng đối với ánh mắt anh mê ly, oán giận đến chỗ bên miệng lại nói không được.



Anh thật sự hơi say, sóng mắt mênh mông, nhìn ra được men say không nhẹ.



"Anh rốt cuộc uống vào bao nhiêu?" Cô nhịn không được hỏi Dật Thang đứng ở bên cạnh bọn họ.



Dật Thang xoa nhẹ đầu lông mày, hồi tưởng khoảng khắc mới nói: "Rượu đỏ... Hẳn là không sai biệt lắm uống vào mười bình."




Vốn vừa ngã thật sự ngã đau, dù cho anh mình đồng da sắt lại vẫn lại là cái người có máu có thịt.



Góc bàn trà kia thật sự cực kỳ bén nhọn, thân thể anh lại đầy đủ nặng, vừa ngã, đổi lại những người khác cũng sớm đã kêu cha gọi mẹ kêu rên.



Anh cau chặt mi, là thật cảm thấy được đau nhức, bất quá thấy trong mắt cái tiểu nữ nhân này chảy qua lo lắng cùng nôn nóng, trong lòng lại thư thái, điểm đó đau nhức cũng tựa hồ ở trong một cái nháy mắt biến mất vô tung.



"Trên lưng bị đụng phải, hẳn là không có gì trở ngại." Anh nói giọng khàn khàn.



Danh Khả vốn đang xem kỹ lưng của anh, không thấy được có vết máu cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngẩng đầu liền thấy khóe môi anh lại treo ý cười, trong lòng cô buồn bực, nhất thời buông tay anh ra liền muốn đứng lên: "Nếu không có chuyện em đây..."



"Chớ đi." Anh vung tay lên chụp cổ tay cô, tại trước khi cô đứng lên lôi cô trở về, khí lực lập tức tăng, để cho cô trực tiếp gục tại trong lòng anh, anh liền thuận tay ôm lên eo của cô, đem cô giam cầm ở trong ngực.



"Bắc Minh Dạ, buông ra!"



"Anh đều đã đem giường thay đổi, em lại vẫn không hài lòng sao? "Anh cúi đầu thật sự xem kỹ mặt cô, thanh âm không lại đạm mạc giống bình thường như thế, mà là ôn nhu, mang theo một chút say rượu khàn khàn, lúc này ngừng ở trong tai liền giống như một trận gió nhẹ nhàng phất qua trong lòng như vậy.



Nhu hoà như thế, nhu được làm cho trong lòng người ta không hiểu có vài phần lòng chua xót.



Danh Khả cắn môi, không muốn cùng anh nháo, khó có được hiện tại anh thái độ tốt như vậy, nhưng mà đổi một cái giường có thể thuyết minh cái gì?



Giường có thể đổi, những vật khác? Người đâu? Thân thể anh có phải cũng có thể một lần nữa đổi một cái mới hay không?



...