Mối Tình Đầu Của Giáo Bá
Chương 21 :
Ngày đăng: 09:08 18/04/20
"Cậu đừng nói nhảm." Ngu Trà nói với cô.
Lâm Thu Thu bĩu môi, "Tớ nói nhảm chỗ nào, tớ đang chúc phúc đó nha, chúc phúc cho tương lai của cậu, chẳng lẽ cậu muốn tớ nguyền rủa cậu hả."
Ngu Trà bất đắc dĩ, "Được rồi."
"Cậu quan tâm cậu ấy như thế, cậu nói thử xem tớ có sai chỗ nào không." Lâm Thu Thu biện giải cho mình, "Cậu cũng đừng nói hai người chỉ là bạn tốt."
Ngu Trà mới vừa chuẩn bị nói ra ba chữ thì đã bị chặn lại: "..."
"Không phải đâu, cậu chuẩn bị nói như vậy đó hả?" Lâm Thu Thu không nhịn được cười, cười hô hố, "Cậu với Lục Dĩ Hoài đó, bây giờ bạn học toàn trường đều biết quan hệ của hai người rồi."
Ngu Trà thở dài, "Các cậu thật sự hiểu lầm rồi."
Đời này cô và Lục Dĩ Hoài không có quan hệ thân mật như đời trước.
"Cậu không thấy bức ảnh trên Tieba hả." Lâm Thu Thu lấy di động ra, gõ bùm bùm một hồi rồi đưa màn hình di động đến: "Cậu xem ánh mắt của cậu với Lục Dĩ Hoài lúc đối diện nhau đi."
Ngu Trà nói: "Đó là do tớ quan tâm cậu ấy."
Lâm Thu Thu cất di động rồi cười mỉm nói: "Cậu quan tâm cậu ấy, cậu ấy cũng quan tâm cậu thì hẳn là không thành vấn đề."
Ngu Trà nói: "Tuỳ cậu nghĩ thế nào vậy."
Cô cũng không để lời nói của Lâm Thu Thu ở trong lòng, trực tiếp đi ra khỏi lớp. Sáng sớm hôm nay cô không có đi cùng với Lục Dĩ Hoài mà là đi trước một lúc lâu.
Trong lớp Một người đến lớp đã hơn một nửa, lúc Ngu Trà đi đến chỉ đi bằng cửa sau, mới sáng sớm cũng không có nhiều người chú ý đến. Nếu có chú ý đến thì cũng không thấy cô có vấn đề gì khi chạm vào bàn của Lục Dĩ Hoài.
Nhưng dù sao thì lúc trước Lục Dĩ Hoài tức giận vì người đẹp, ai cũng biết quan hệ của hai người không bình thường. Căn bản bọn họ không cần lắm miệng nói cái gì, không chừng đó là mấy tình thú nhỏ bé của người ta mà thôi.
Ngu Trà bỏ một viên kẹo vào, rồi lại thêm một bình sữa, sau đó mới nhanh chân đi về lớp Năm.
Cô nhớ rõ chuyện lúc nãy Lâm Thu Thu nói, lên Weibo xem thử thì không ngờ rằng truyện tranh hôm qua cô cập nhật đến ngày hôm nay đã có không ít bình luận mới, có chút không ngờ đến là do fans của Ngu Minh Nhã để lại.
"Nghe nói suýt nữa cậu đã cướp vai diễn của chị gái mình, là có thật không?"
"Nhìn dáng vẻ kia của cậu là biết blbq(*)."
"Tranh này là tự nghĩ ra à, vừa Mary Sue(**) lại vừa khó coi."
"Trà Trà vẽ tốt thật ha, đi hội trường xem kịch với đại ma vương có vui không ha ha ha ha ha."
(*) Không bao giờ từ bỏ.
(**) Mary Sue là thuật ngữ mà người viết fanfic sử dụng để nói về một nhân vật, thường là một cô gái, hoàn hảo về mọi mặt.
Bây giờ Ngu Trà đã có fans cố định, mỗi ngày có đổi mới nên hằng ngày người xem vẽ đều phỏng đoán đây được vẽ lại từ người thật.
Bởi vì nữ chính "Trà Trà" cùng tên với người chủ Weibo.
Thường thì không khó để đặt một cái tên, nhưng chủ Weibo lại không đặt nên e là đang miêu tả cuộc sống của bản thân mình.
Có thể cặp đôi ngọt ngào trong truyện tranh được pha trộn với cặp đôi ngọt ngào ở đời thật, làm cho các fans cực kỳ vui vẻ, cảm giác vui sướng khi được ăn đường là không có gì sánh bằng.
Ngu Trà nhỏ giọng nói: "Không phải tôi mà là có bạn học bị ngất xỉu, tôi gọi xe cứu thương, bây giờ đang đợi ở khu dạy học."
Không biết thế nào Lục Dĩ Hoài lại thở phào nhẹ nhõm.
Vừa lúc Trần Khinh Vân ưm một tiếng, Ngu Trà vội vã để di động xuống đến xem, gọi lớn cậu ấy vẫn không tỉnh nhưng nhìn vẫn còn đang rất khó chịu.
Cô đã quên di động còn chưa tắt.
Lục Dĩ Hoài ngẩng đầu nói: "Chú Trần, đi với cháu đến lớp học."
"Được." Chú Trần mở cửa xe.
Ở lại đây đã lâu nên trong trường học đã không còn ai, dọc theo đường đi vô cùng yên tĩnh. Mới vừa đi vào dãy phòng học lớp mười hai thì liền nhìn thấy được thiếu nữ đang ngồi trên bậc thang thỉnh thoảng cúi đầu xuống.
Nghe được tiếng động, Ngu Trà ngẩng đầu nhìn lên, có chút bất ngờ nói: "Sao cậu lại đến đây?"
Lục Dĩ Hoài không trả lời mà hỏi ngược lại: "Tôi không thể đến à?"
"Tôi không có ý này." Ngu Trà lắc đầu một cái, "Còn một hai phút nữa là xe cứu thương đến rồi."
Nói đến liền đến, âm thanh xe cứu thương đang từ xa đến gần.
Ngu Trà vội vã đứng lên, "Hình như đã đến rồi."
Lục Dĩ Hoài liên tục nhìn chằm chằm vào cô, nhìn thấy vẻ mặt sinh động của cô thì sắc mặt nặng nề cũng theo đó mà giãn ra.
Chú Trần vẫn luôn chú ý đến cũng không nói gì nhiều.
Rất nhanh nhân viên cấp cứu đã mang cáng lại đây mang Trần Khinh Vân lên, sau đó hỏi bọn cô có đi không.
Ngu Trà nhìn sang Lục Dĩ Hoài, "Chúng ta đi không?"
Lục Dĩ Hoài nói: "Thông báo cho người nhà cậu ta đi."
Ngu Trà không nghĩ đến cái này, bởi vì cô không biết người nhà của Trần Khinh Vân. Nhưng nhà họ Lục thì khác, muốn tra cái gì cũng đều có thể tra được.
Đợi xe cứu thương đi rồi, trong sân trường lại trở nên yên tĩnh.
Ngu Trà chuẩn bị hỏi Lục Dĩ Hoài đi về chưa, lúc nghiêng đầu liền đối diện với đôi mắt đen như mực của anh, Lục Dĩ Hoài trong đêm tối có sự khác biệt rất lớn so với ban ngày.
Giọng nói của cô nhỏ đi một chút: "Chúng ta đi về thôi."
Hai chữ chúng ta này rõ ràng rất êm tai.
Lục Dĩ Hoài nhìn cô rồi nói: "Đưa tay ra."
Ngu Trà ngoan ngoãn đưa tay ra, nhịn không được hỏi: "Làm gì nha? Cậu muốn cắn nữa à?"
Lục Dĩ Hoài: "... Không cắn cậu."
Anh mở tay cô ra, hướngđến lòng bàn tay rồi sau đó đặt vào một viên kẹo sữa, nhẹ giọng nói: "Thưởngcho cậu."