Mối Tình Đầu Của Giáo Bá

Chương 25 :

Ngày đăng: 09:08 18/04/20


Ngu Trà có thể cảm nhận được thì tất nhiên Lục Dĩ Hoài cũng có thể cảm nhận được, cách một lớp áo ngủ mỏng manh, cảm giác mềm mại dưới cánh tay cực kỳ rõ ràng, trên người thiếu nữ còn mang theo mùi sữa tắm thơm ngát.



"Lục Dĩ Hoài!"



Ngu Trà thấy Lục Dĩ Hoài chậm chạp không phản ứng thì nhanh chóng kêu lên.



Lục Dĩ Hoài làm như không có gì xảy ra lấy tay ra khỏi, nằm dài lên sàn, bình tĩnh nói: "Cậu muốn kêu mẹ Vương lên đây luôn à?"



Đèn quá tối nên Ngu Trà không thấy được mang tai của anh đã bắt đầu ửng đỏ.



Cô ngồi xuống, khuôn mặt có chút đỏ, lại xấu hổ vì việc ngoài ý muốn lúc nãy, cũng không nên thẳng thừng nói là cậu ép lên ngực của tôi rồi.



Ngu Trà hít sâu mấy cái, đẩy việc này ra khỏi đầu mình, "Cậu nhanh đứng lên đi, nằm dưới sàn là thế nào đây?"



Lục Dĩ Hoài nói: "Tôi mệt rồi."



Ngu Trà: "..."



Lục Dĩ Hoài không nói dối, tối hôm nay sau khi trở về từ đại trạch thì muốn thử một chút, lúc trước bác sĩ Khương không nói là không thể thử, hơn nữa kết quả kiểm tra từ trước đến nay đều cực kỳ lạc quan.



Trong khoảng thời gian này bắp chân của anh thường hay tê dại, thỉnh thoảng ngồi ở lớp sượt qua bàn cũng sẽ có cảm giác. Tất cả cảm giác đều nói cho anh biết, đây không phải là giả mà thật sự bắp chân của anh có tri giác.



Cho nên lúc tối Lục Dĩ Hoài liền thử tự mình đi đến nhà vệ sinh.



Chỉ là với khoảng cách như thế, anh phải tốn mất nửa giờ đồng hồ, từng bước từng bước đi đến, cả người mệt, trái tim cũng mệt theo.



Lục Dĩ Hoài có thể chịu đựng được, anh biết lần này nhất định phải nhịn xuống.



"Cậu có thể từ từ đi." Ngu Trà tận tình khuyên anh, "Lỡ như tối nay không ai vào, cậu lại, lại.... thì làm sao bây giờ?"



Cô ngồi bên cạnh anh, cúi đầu về phía anh, trên người mặc một cái váy ngủ rộng thùng thình, tóc bị chuyện khi nãy làm cho rối loạn, thoạt nhìn như mới bị người ta chà đạp xong.



Đôi mắt Lục Dĩ Hoài dần tối đi, "Cậu đang nguyền rủa tôi sao?"



Ngu Trà nói: "Tôi làm gì có. Cậu không ngồi dậy thì tôi cũng chỉ có thể gọi mẹ Vương lên đây, mặc dù trên sàn có trải thảm nhưng không thể nằm được."



Lục Dĩ Hoài đưa tay giữ chặt tay cô, nhiệt độ trên người cô không giống với anh, nóng hầm hập. Có thể là vừa nãy dùng nhiều sức nên tương đương với vận động rồi.



Cơ thể nhỏ bé chỉ cần tuỳ tiện véo một cái là có thể xuất hiện dấu đỏ.



Lục Dĩ Hoài ngồi dậy, "Được."



Ngu Trà không ngờ lúc này anh lại nghe lời như vậy, nhanh chóng đứng lên dìu anh, "Hôm nay cậu không cần lộn xộn nữa, nằm yên trên giường ngủ đi."



Lục Dĩ Hoài mím môi, hơi hơi cong lên.



Người thiếu nữ không ít nói như ngày thường, giọng nói mềm mại dong dài lằng nhằng bên tai tựa như là lông chim, từng chút từng chút cào lên đầu quả tim, làm cho người ta cảm thấy ngứa.



Sau khi đến bên giường, Ngu Trà đưa đưa thuốc cho anh, "Uống thuốc đi."



Lục Dĩ Hoài nói: "Không có sức."




"Minh Nhã."



Đột nhiên Trần Mẫn Quyên lên tiếng.



Ngu Minh Nhã hỏi: "Sao vậy ạ."



Trần Mẫn Quyên có chút khó nói: "Minh Nhã, mẹ xem thư mời, thư mời lần này không có tên của con..."



Cho nên con bé không thể đi.



Ngu Minh Nhã cầm di động sững sờ tại chỗ, cả nữa ngày mới nghe được giọng nói của mình, hỏi: "Sao có thể? Con không thể đi?"



Tiệc mừng thọ lần này có rất nhiều người sẽ đi, lại còn có rất nhiều con nhà giàu. Nếu như cô ta không thể đi thì sau này làm sao có thể dung nhập vào cái giới này.



Cô ta tự mình chen vào cũng đã rất mệt và khó khăn.



Trần Mẫn Quyên cũng rất xin lỗi: "Minh Nhã, mẹ cũng mới biết chuyện này, ba con không cho mẹ nói với con, nhưng mẹ nghĩ vẫn nên nói thì hơn, con đợi ở nhà đi, không đi cũng không có chuyện gì."



"Không thể!" Ngu Minh Nhã rống lên.



Cô ta nhanh miệng nói: "Con không thể không đi, mẹ, mẹ phải nghĩ cách, tiệc mừng thọ lần này con phải đi, đi không được con chết cho mẹ xem!"



Nghe được suy nghĩ như thế của con gái, Trần Mẫn Quyên cũng rất sững sờ, "Minh Nhã, con đang nói nhăng nói cuội gì đó, cái gì mà chết với không chết?!"



Không có tên trong thư mời, cô ta có thể làm sao?



Ngu Minh Nhã bấm lòng bàn tay, nói từng câu từng chữ: "Con mặc kệ, tiệc mừng thọ này không đi được, sau đó người khác sẽ biết rồi nhà ai sẽ muốn cưới con đây?"



Lời này chọc trúng tâm tư của Trần Mẫn Quyên.



Đúng vậy, tiệc mừng thọ của nhà họ Lục còn không đi được thì sau này nhà ai trong giới thượng lưu sẽ suy xét một đứa con dâu như vậy đây.



Trần Mẫn Quyên nói: "Để mẹ ngẫm lại xem."



Ngu Minh Nhã ừm một tiếng, lẳng lặng đợi bà ta trả lời.



Cô ta không ngờ lúc sáng cô ta còn đang cười nhạo Đường Hiểu Thanh không được đi, kết quả bây giờ nhận được tin bản thân mình cũng không được đi.



Một lát sau, đột nhiên Trần Mẫn Quyên nói: "Minh Nhã, mẹ nghĩ ra một cách, nhưng không biết có được hay không."



Ngu Minh Nhã mở to mắt, "Mẹ nói một chút thử xem."



"Không phải Ngu Trà ở cùng Lục Dĩ Hoài sao, hỏi nó một cái thư mời hẳn là không khó." Trần Mẫn Quyên thấp giọng nói: "Tốt xấu gì cũng là người nhà họ Ngu."



Lại là Ngu Trà.



Thiếu chút nữa Trần Mẫn Quyên đã cắn gãy răng, đôi mắt đỏ ngầu, dựa vào gì mà bây giờ cô ta đi dự tiệc mừng thọ còn phải đi cầu xin Ngu Trà.



Tác giả có lời muốn nói:Cầu xin đi.