Mối Tình Đầu Của Giáo Bá

Chương 26 :

Ngày đăng: 09:08 18/04/20


Tiệc mừng thọ của Lục lão gia là ở cuối tuần, hôm nay đã là Thứ Sáu.



Thời gian nghỉ ở Nhất Trung rất bình thường, tối Thứ Sáu không cần học tiết tự học tối, vì thế sau khi tan học ngoại trừ dọn vệ sinh thì còn lại là tự giác ngồi ôn bài, do đó học sinh còn ở lại rất nhiều.



"Hôm nay đến lượt lớp chúng ta quét dọn chỗ phía trước này." Lâm Thu Thu không muốn cho lắm, "Mệt chết đi được."



Phòng học của bọn cô có hình zích-zắc, như là tứ hợp viện, các lớp thay phiên nhau quét dọn mỗi góc vuông. Sau khi quét xong thì Hội Học Sinh sẽ đi kiểm tra, vì thế không được lười biếng.



Khi còn ở nhà họ Ngu, Ngu Trà đã quen với việc quét dọn này, trong trường lại càng đơn giản, chỉ cần quét sạch là được.



Cô cười nói: "Lại bĩu môi nữa là ôm nồi dầu đó."



Suýt nữa Lâm Thu Thu đã đỏ mặt, phản bác nói: "Trà Trà, sao cậu lại nói tớ như thế, tớ bĩu môi chỗ nào vậy hả."



Ngu Trà nói: "Được được được, cậu chưa làm gì cả."



Nơi này rộng nên phân cho hai bạn nữ và hai bạn nam quét dọn, vừa vặn mỗi người một góc của hình vuông, khoảng mười phút là có thể dọn dẹp xong, vì thế cũng không quá khó khăn.



"A, kia có phải là chị dâu nhỏ không."



Bọn Tần Du vừa mới ra khỏi lớp thì nhìn thấy bóng dáng một người ở bên ngoài, sau đó lại va vào Tô Ngọc đang cúi đầu chơi trò chơi.



Tô Ngọc ngẩng đầu nhìn rồi liền cúi xuống, "Đúng rồi."



"Cậu chỉ biết lo chơi game." Tần Du mắng một câu, thấy Lục Dĩ Hoài nhìn sang nơi đó thì dứt khoát đẩy anh đến hành lang phòng học của lớp ba.



Đều là ở lầu một, rất gần.



Tần Du hô to: "Chị dâu nhỏ!"



Vừa lúc Ngu Trà đang đi đến bên này, ngẩng đầu hỏi: "Sao thế?"



"Không có sao." Tần Du cười hì hì hỏi: "Đúng rồi, tiệc mừng thọ của Lục lão gia chị dâu có đi không?"



Ngu Trà liếc sang Lục Dĩ Hoài rồi nói: "Cũng chưa biết."



Từ trước đến giờ cô không bao giờ nói những chuyện chưa chắc chắn.



Tần Du à một tiếng rồi nhìn sang Lục Dĩ Hoài.



Vẻ mặt Lục Dĩ Hoài vẫn như cũ, nhàn nhạt nói: "Đến lúc đó sẽ biết."



Đương nhiên người chơi thân với anh như Tần Du sẽ hiểu được ý của lời này, khẳng định là sẽ đi, không có gì ngoài ý muốn.



Tần Du chưa kịp mở miệng nói thì đúng lúc có mấy bạn nữ đi ngang qua, "Cậu ấy nhất định sẽ đi tiệc mừng thọ của Lục lão gia nha Tần Du."



"Lục thiếu nhất định sẽ mời cậu ấy đi."




Nhìn bóng dáng cô ta biến mất trên hành lang, rốt cuộc Ngu Trà không nhịn được cười, cô không ngờ ngu minh nhã lại còn chuẩn bị đến đây mua chuộc bản thân cô.



Thật buồn cười.



Buổi tối lúc trên đường về, Ngu Trà kể lại việc này, tò mò hỏi: "Ngu Minh Nhã và Đường Hiểu Thanh không có thư mời hả?"



Chú Trần ở phía trước cái gì cũng không nghe được.



Lục Dĩ Hoài vẫn không lên tiếng, quay sang nhìn cô, "Đường Hiểu Thanh là ai?"



Anh hời hợt, giọng điệu lại nhạt nhẽo giống như là đang hỏi một chuyện rất đơn giản, làm cho Ngu Trà có chút không rõ anh đang thật sự không biết hay là giả vờ không biết.



Ngu Trà suy nghĩ một lát rồi nói, "Là hoa khôi của khối 12 chúng ta."



Cũng không thể nói là cô gái đã chế giễu Lục Dĩ Hoài lúc trước được.



"À." Lục Dĩ Hoài mặt lạnh, "Không quen biết."



Ngu Trà lại có chút hiếu kỳ, "Không phải bọn con trai các cậu đều luôn lén lút bàn tán về các bạn nữ xinh đẹp sao? Tần Du biết rất rõ các bạn nữ xinh đẹp của trường chúng ta đó thôi."



Lục Dĩ Hoài nói: "Đó là cậu ta."



Ngu Trà thấy mình hợp ý với anh nên hứng thú hỏi: "Nghe bọn họ nói, Tần Du thay bạn gái như thay áo, mà gần đây lại trở nên yên lặng rồi, đây là thật hả?"



Dạo này lá gan của cô đã lớn lên rất nhiều.



Lục Dĩ Hoài liếc cô một cái, "Cậu có hứng thú với cậu ta?"



"Đúng vậy." Ngu Trà không thấy câu trả lời này có vấn đề, nói: "Chỉ là tôi thấy nghe đồn có thể không thật lắm, có lẽ bây giờ cậu ấy chưa quen bạn gái mới mới là sự thật."



Thiếu nữ nhiều chuyện Lâm Thu Thu cũng nghe nói như vậy, kỳ thật cô vẫn muốn biết là có thật hay không, đời trước thì cô lại không rõ lắm.



Lục Dĩ Hoài nhăn mày, giọng nói mang theo chút lạnh: "Cậu tò mò thì tự mình đi hỏi cậu ta đi."



Ngu Trà à lên một tiếng.



Lúc cô quay đầu lại, đột nhiên Lục Dĩ Hoài đưa tay ra ấn mặt cô về lại phía mình, gần nhau đến mức không có khoảng cách.



Ngu Trà nhìn thấy con ngươi đen láy trong đôi mắt anh, dường như bên trong ẩn chứa một cảm xúc nào đó, không như sự bình tĩnh hiện trên nét mặt anh.



Nhiếp người và rung động.



Cô nghe được anh nói: "Cậu đi hỏi thử xem."



Lời của Edit: Tần Du sắp được gặp người trong lòng mình và chân của Lục Lục cũng sắp khỏi rồi.