Mối Tình Đầu Của Giáo Bá
Chương 27 :
Ngày đăng: 09:08 18/04/20
Ngụ ý là, nếu đi thì chết chắc.
Ngu Trà biết rất rõ tính khí của Lục Dĩ Hoài, cô chớp mắt mấy cái, lông mi dài quét lên mặt của Lục Dĩ Hoài, "Tôi đâu có đi."
Cô cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi, không phải là muốn liên quan đến **(*) của người khác, cô và Tần Du không có thân quen đến như vậy.
(*)Bản Raw cũng là hai ký tự này nha. Vì không rõ là gì nên mình để theo gốc nhé.
"Không có thì tốt." Lục Dĩ Hoài lui về sau.
Chiếc xe rộng rãi bởi vì chuyện này mà trở nên hơi chật chội, lại nhiễm phải một tầng không khí khác.
Chú Trần ngồi ở ghế lái nghe được rõ ràng, chỉ là làm bản thân không nghe thấy, vì ông sẽ không báo cáo chuyện này cho Giang Nguyệt Tình.
Có điều ông vẫn cảm thấy buồn cười với tính khí này của thiếu gia nhà mình, vừa nãy còn nói để Ngu Trà tiểu thư đi hỏi, ai dè chưa đến một phút liền đổi ý, trở mặt nhanh như kinh kịch vậy.
Thật là trẻ con.
Cả ngày thứ bảy, Ngu Trà lại đi chụp ảnh cho bộ sưu tập mới của Thượng Từ Từ.
Sau khi lần trước đạt được thành công to lớn, ngay lập tức cửa hàng của Thượng Từ Từ nhận được rất nhiều sự quan tâm, quần áo vừa ra mắt thì đã có rất nhiều người đến cọc tiền.
Vừa hay Ngu Trà rảnh rỗi nên liền đi làm mẫu.
Lần này không có gặp Ngu Minh Nhã và cũng không có xuất hiện việc quần áo bị cắt xén, cô còn nắm giữ đoạn video Ngu Minh Nhã cắt quần áo trong tay, đợi sau này lại công bố.
Lần trước người trong nhà Ngu Minh Nhã đã giải quyết việc này, lén lút thoả hiệp bằng tiền. Hơn nữa việc này không lớn lắm nên hoàn toàn không thể ầm ĩ lên được.
Đó chỉ là than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thôi.
Ngu Trà biết rõ, có một vài thứ nên tung ra ngoài đúng lúc, do đó đối diện với sự đắc ý của Ngu Minh Nhã thì cô không hề gấp gáp chút nào.
"Nên mới nói là Ngu Minh Nhã không thể đi được." Lâm Thu Thu vỗ tay tán thưởng, "Trời đất luân hồi, cậu ta và Đường Hiểu Thanh đều là một dạng người."
Biết được chuyện xảy ra ở nhà vệ sinh thì cô rất kinh ngạc.
Ngu Minh Nhã cùng đám chị em của mình cười nhạo Đường Hiểu Thanh không thể đến tiệc mừng thọ, và sau đó cô ta cũng không được mời, đây chẳng phải là chó chê mèo lắm lông sao.
"Chắc là chị ta muốn tìm tớ nhờ vả." Ngu Trà nói.
Lâm Thu Thu nói: "Ha ha ha, nhất định chị ta sẽ tức chết luôn."
Bình thường với dáng vẻ của Ngu Trà, nhìn là biết cô sẽ không quan tâm quá nhiều, vì thế nếu cô ta đi nài nỉ Ngu Trà thì nhất định trong lòng sẽ tức giận đến nổ tung.
Ba người mua kem ly, đi song song với nhau, trông màu sắc rất đẹp. Cho một ngụm vào miệng, vừa lạnh lại vừa ngọt, cực kỳ dễ chịu.
Sắc mặt Ngu Minh Nhã vẫn như cũ nhưng trong lòng lại hừ lạnh một tiếng, dịu dàng nói, "Ba mẹ em đã đến rồi, em phải đi chào hỏi, chốc nữa lại tìm anh."
Bạn nam cũng không có hoài nghi, "Được."
Sau khi bỏ qua anh ta, Ngu Minh Nhã đứng đánh giá nhà cũ của nhà học Lục một lát, trố mắt ngoác mồm với nhà họ Lục xa hoa này, mỗi một bức tranh trên tường đều mang giá trị ngàn vạn, đồ trang trí cũng là bảo vật vô giá, trong mắt cô ta không khỏi loé lên sự hâm mộ.
So với nhà họ Lục, nhà họ Ngu chỉ là một gia đình bình dân.
Nếu như cô ta có thể gả vào một gia đình như thế này thì thật tốt... Ngu Minh Nhã lấy lại tinh thần, từng trận kích động dâng lên trong lòng vì nghĩ đến việc Lục Dĩ Hoài bị tàn tật mà bắt đầu biến mất đi.
Người có tiền rất nhiều, không nhất thiết phải gả cho một tên tàn phế.
Ngu Minh Nhã thấy được ba mẹ của mình, nâng váy dài đi đến, giọng nói nũng nịu đến phát ngấy: "Mẹ."
Trần Mẫn Quyên thấy được cô ta thì thở phào nhẹ nhõm, "Con không nói với mẹ làm cách nào để đi được, bây giờ nhìn thấy con mẹ mới yên tâm."
"Dù sao con cũng đến rồi này." Ngu Minh Nhã kéo tay bà ta, "Con đây thông minh không, một cái thư mời thì làm sao có thể hợp sức đánh ngã con, con nhất định là người xinh đẹp nhất ngày hôm nay."
Trần Mẫn Quyên sờ mặt cô ta, "Tối nay con đẹp như vậy, nhất định sẽ sặc sỡ loá mắt nhất, tất cả mọi người sẽ bị con làm cho kinh ngạc vì quá đẹp."
Hai mẹ con khen qua khen lại một chút rồi đều cười rất hài lòng.
Ngu Minh Nhã nhìn chung quanh bữa tiệc hết một lần, có rất nhiều người đến, các nữ minh tinh đua nhau khoe sắc, lớp trang điểm dày cộm cả mặt, còn có mấy người mang theo con gái đến, nhưng nhan sắc rất bình thường.
Quan trọng nhất là không có Ngu Trà.
Xem ra cô ta không có nói sai, e là bị nhà họ Lục ghét nên đến ngay cả tiệc mừng thọ cũng không cho nó đến, thật đáng thương.
Trong mắt Ngu Minh Nhã toát ra sự thoải mái, "Hôm nay Ngu Trà thật sự không đến."
Trong đầu cô ta đều suy nghĩ trong chốc nữa cô ta sẽ làm cả hội trường kinh diễm nên căn bản sẽ không chú ý đến ánh mắt của một vài nữ minh tinh nhìn cô ta không đúng.
Vừa nói xong, ở cửa lớn có tiếng động.
Ngu Minh Nhã nghe được người phụ nữ đứng cách đó không xa hỏi: "Sao vậy? Có phải là xảy ra chuyện gì không?"
Người đàn ông đứng cạnh người phụ nữ nói: "Em bớt nghĩ nhiều đi, đây là tiệc mừng thọ của Lục lão gia, ai lại dám gây sự, chắc là Lục thiếu -----"
Còn chưa nói xong thì Lục Dĩ Hoài đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Ngu Minh Nhã thực chất còn đang xem trò vui, bỗng nhiên mở to mắt, nhìn Ngu Trà đẹp đẽ loá mắt bên cạnh Lục Dĩ Hoài từng bước từng bước đi tới.
Tác giả có lời muốn nói: Chương trước bảo Trà Trà đi hỏi, Lục Lục sẽ đánh gãy chân nha! Lục Lụclà người như vậy sao?