Mối Tình Đầu Của Giáo Bá

Chương 28 :

Ngày đăng: 09:08 18/04/20


Từng giây từng phút trôi qua, Ngu Minh Nhã như ngừng thở, không thể tin được nhìn về người phía trước.



Ngu Trà đứng bên người Lục Dĩ Hoài, đây là lần đầu nhìn thấy bên cạnh Lục thiếu có một cô gái xinh đẹp đến vậy nên mọi người đều dồn ánh mắt lên người bọn họ, thỉnh thoảng còn ghé sang người bên cạnh nói gì đó.



Không nên là như vậy.



Trong lòng Ngu Minh Nhã dâng lên từng đợt bồn chồn, có chút nhận không ra rốt cuộc Ngu Trà ở trước mặt này có phải là Ngu Trà mà cô ta đã từng biết hay không.



Lúc còn ở nhà họ Ngu, hết thảy mọi thứ trong nhà đều là của cô ta. Nhưng mà Ngu Trà ăn uống rất bình thường, quần áo mặc đều là quần áo cũ hoặc là cô ta không cần nữa, càng nói chi là đồ dùng dưỡng da, căn bản là Ngu Trà không có phần.



Nhưng hôm nay người thiếu nữ đang từ từ đi đến kia, làn da mềm mại trắng nõn, nhìn bằng mắt thường có thể thấy làn da ấy nhẵn nhụi bóng loáng. Ngu Trà lúc trước cô ta biết chỉ vâng vâng dạ dạ, còn bây giờ là một Ngu Trà không tự ti và cũng không kiêu ngạo.



Giống như là sau khi rời khỏi nhà họ Ngu thì cô liền phá kén thành bướm.



Ngu Minh Nhã không khỏi sờ vào gương mặt của mình, lúc lại nhìn về Ngu Trà thì trong mắt đều không che được sự đố kỵ. Sự đố kỵ này đã được nhen nhóm từ ngày đầu tiên Ngu Trà được nhận nuôi về, đến sau này cũng chưa từng biến mất.



Ngu Trà cũng nhìn thấy Ngu Minh Nhã trong đám đông nên quan sát một chút.



Hôm nay Ngu Minh Nhã mặc một chiếc váy dài, vóc dáng cô ta không cao cũng không lùn cho nên rất hiểu rõ phong cách của bản thân mình. Thế nhưng hôm này vì muốn trở thành tâm điểm trong ánh mắt mọi người thì lại tăng thêm một chút gợi cảm.



Một học sinh cấp ba mặc theo phong cách như vậy, cộng thêm thân phận của cô ta thì hoàn toàn không phù hợp, e là bản thân cô ta còn chưa ý thức được việc này.



Đời trước Ngu Trà bị che mắt, vô tri mà đi tin tưởng nhà họ Ngu tin tưởng Ngu Minh Nhã, khờ dại sống trong lời nói dối mà bọn họ thêu dệt nên.



Vào giờ khắc này là một cuộc sống khác.



Lục Dĩ Hoài là cháu trai ruột của Lục lão gia nên tất nhiên là sẽ đi thẳng vào bên trong, Ngu Trà không đi vào mà chỉ ở lại bên ngoài.



"Không phải mày nói không thể tới à?"



Đột nhiên Ngu Minh Nhã xuất hiện bên cạnh Ngu Trà, không thân thiện hỏi cô.



Ngu Trà bình thản nói: "Tôi chỉ nói là có thể."



Lần trước cô không có nói không thể, ai bảo Ngu Minh Nhã nghe gió lại suy thành mưa, nói có một chút như thế mà lại tin rồi.



Ngu Minh Nhã nâng váy của mình, ánh mắt lại nóng rực: "Lễ phục trên người mày ở đâu ra? Là nhà họ Lục đưa cho mày?"



Cô ta nhìn thấy lễ phục trên người Ngu Trà, rõ ràng là xa hoa hơn lễ phục của cô ta rất nhiều, thậm chí ngay cả mặc không chỉnh tề còn lộng lẫy xinh đẹp hơn rất nhiều.



Người xung quanh nghe được hai người nói chuyện thì dồn dập nhìn sang, cũng không biết là xảy ra chuyện gì nên chuẩn bị xem trò vui.



Ngu Trà nhìn cô ta một cái, "Đúng rồi nha."



Thừa nhận cái này không có gì là không tốt.



Thế nhưng đời trước cô một mực không dám thừa nhận, muốn cách xa nhà họ Lục, phủi sạch quan hệ như ý nguyện của một vài người.



Ngu Minh Nhã nhìn quanh, trước giờ trung tâm trong mắt mọi người đều là cô ta, nhưng là cô ta tự rút ra được. Hôm nay ánh mắt của rất nhiều người lại đặt trên người Ngu Trà, cô em gái giả bị cô ta cắt gọt giày vò mấy năm nay chẳng biết tự lúc nào đã trở nên xinh đẹp đến thế.
Ngu Lập Hoa ở trong đám người bên kia không biết chuyện gì đã xảy ra, mãi cho đến cuối cùng mấy người đang nói chuyện vui vẻ thay đổi sắc mặt thì ông ta mới phát hiện có gì không đúng.



Cũng may còn có người nói cho ông ta biết đã xảy ra chuyện gì, vì thế ông ta mới biết chuyện Ngu Minh Nhã bị Lục lão gia chỉ trích trước mặt tất cả mọi người.



"Ngu tổng, có thật là Quý thiên kim đã làm vậy không?"



"Ngu tổng, chuyện chúng ta vừa đàm luận có thể phải trao đổi lại một lần nữa."



"Tôi còn có việc, đi trước."



Vốn tiệc rượu là nơi để bọn họ hợp tác với nhau, lúc này dường như trong chớp mắt tất cả nỗ lực đều đã thoáng như mây bay.



Suýt nữa hai mắt Ngu Lập Hoa đã tối sầm.



Mà giờ phút này Ngu Minh Nhã như chim sợ cành cong, nhìn ai cũng đều cảm thấy họ đang giễu cợt cô ta, chỉ cần có người nhìn cô ta thì liền trừng mắt nhìn lại.



"Trà trà, vừa nãy sao con không giải thích giúp chị gái, chị của con là hạng người gì thì chẳng lẽ con không rõ sao?" Trần Mẫn Quyên gây thêm chuyện, "Con đã làm cho mẹ quá thất vọng, lòng dạ như thế sao có thể ở cạnh giúp đỡ Lục thiếu được."



Bà ta nhìn sang Lục Dĩ Hoài thì phát hiện anh chỉ đang nhìn Ngu Trà.



Hạng người gì à?



Đương nhiên Ngu Trà hiểu rõ, nói: "Tôi và chị ta không phải sinh đôi, chị ta làm việc gì đều không thích hỏi tôi nên cái gì tôi cũng không biết."



Ngu Minh Nhã trừng mắt: "Mày -----"



"Đủ rồi!" Không biết Ngu Lập Hoa đã đến từ lúc nào, kéo tay Ngu Minh Nhã lại, nhỏ giọng trách mắng: "Còn chưa đủ mất mặt sao?"



Ngu Minh Nhã thấy cực kỳ đau nên đã thanh tỉnh một chút.



Ngu Lập Hoa quát tháo nói: "Lục lão gia chưa đuổi con đi, con lại muốn náo loạn, không sợ sẽ đuổi con ra ngoài ngay bây giờ à!"



Lúc này hai mẹ con mới yên tĩnh lại.



Ngu Trà nghe được thì thấy thật buồn cười, không muốn tiếp tục đối phó với người một nhà này, xoay người đi với Lục Dĩ Hoài ra chỗ khác.



Cho đến khi đi xa chỗ đó, Lục Dĩ Hoài mới hỏi: "Vui lắm à?"



Ngu Trà đang nhớ lại sắc mặt khó nhìn khi nãy của Ngu Minh Nhã, vô thức đáp lại: "Rất vui."



Cô có nghĩ tới Ngu Minh Nhã sẽ đến tiệc mừng thọ, nhưng lại không nghĩ phát triển đến mức này. Lục lão gia quá là cường thế, đời trước không có xảy ra chuyện này, lúc đó Lục lão gia không được khoẻ, xuất hiện trong tiệc mừng thọ mấy phút thì liền quay trở về.



"Lục Dĩ Hoài." Ngu Trà dịu dàng gọi, mắt sáng khích lệ nói: "Lục lão gia thật là lợi hại."



Lục Dĩ Hoài nhìn về phía cô, "Cậu nên gọi là ông nội."



Tác giả có lời muốn nói: Sau này sẽ là ông nội.