Mối Tình Đầu Của Giáo Bá

Chương 29 :

Ngày đăng: 09:08 18/04/20


Lục Dĩ Hoài nói thế, Ngu Trà không thấy kỳ lạ chỗ nào, cô đáp: "Lúc nãy tôi gọi rồi mà."



Có điều cô không thường gặp Lục lão gia, chỉ có một lần nói chuyện như vậy mới gọi là ông nội Lục, ngược lại gọi quá nhiều sẽ ra vẻ là cô quá ân cần rồi.



Nhưng thật ra Ngu Trà có chút sợ Lục lão gia.



Hiện tại chuyện sống lại này chỉ là bí mật của một mình cô, Lục lão gia thông minh như vậy nên cô sợ mình sẽ bị phát hiện ra cái gì.



Nghĩ đến đây, Ngu Trà có chút lo lắng.



Nhưng mà nghĩ đến hôm nay Ngu Minh Nhã bị trách cứ đến như vậy, đúng thật là cô không nghĩ tới, mà cũng cảm thấy vô cùng hả giận, loại này với loại tự mình làm mất mặt thì vẫn có sự khác biệt.



Đột nhiên Ngu Trà nhớ tới một chuyện, hỏi: "Ông nội Lục có biết cậu đi được không? Cậu có nói không vậy?"



Lục Dĩ Hoài rũ mắt, "Vẫn chưa nói."



Cách thời gian anh trị liệu đã hơn một tháng, thành quả lại rất rõ rệt. Lúc anh mới xảy ra chuyện, anh cho rằng cả đời này sẽ không đứng dậy được nữa. Mà bây giờ, hết thảy mọi thứ đều đi theo phương hướng mà anh mong muốn nhất.



Tất cả mọi người cho là anh sẽ không đứng lên được.



Nhưng anh không phải vậy.



Ngu Trà đặt tay lên tay vịn phía sau xe lăn, nói: "Nếu qua một thời gian nữa, nhìn thấy cậu đứng ở trước mặt ông thì e là ông nội Lục sẽ cực kỳ vui vẻ."



Mặc dù đời trước cô không quan tâm đến nhà họ Lục, nhưng cũng biết Lục lão gia thích nhất là người cháu này, có thể nói là sau khi Lục Dĩ Hoài xảy ra chuyện thì ông cực kỳ đau lòng.



Nhà họ Lục không chỉ có một mình Lục Dĩ Hoài là cháu, anh xảy ra chuyện thì đại diện cho việc quyền thừa kế không vững chắc. Cho nên không có nhiều người nguyện ý nhìn anh hoàn hảo vô khuyết.



Lục Dĩ Hoài ngừng xe lăn, hỏi: "Cậu thì sao?"



Anh nâng cằm lên, nghiêng đến gần nhìn chằm chằm vào mắt của Ngu Trà.



Ngu Trà va vào đôi mắt của anh, hơi thở như cứng lại, đã lâu cô không cảm nhận được loại cảm giác bị anh tóm lấy không tha này, cô lấy lại tinh thần, "Đương nhiên là tôi cũng rất vui."



Lục Dĩ Hoài hỏi lại lần hai: "Thật không?"



Ngu Trà sợ anh không tin, lại nói thêm một lần nữa: "Tôi nói đều là nói thật, nếu như có thể tôi hi vọng ngày mai cậu có thể đứng lên được. Tất nhiên việc này không thể nóng vội, tôi tin là không lâu nữa đâu."



Cô vẫn còn nhớ lời bác sĩ Khương đã nói.



Nghe được câu trả lời của cô, khoé môi Lục Dĩ Hoài hơi cong lên, trầm giọng ừm một tiếng, xem như là đồng ý với lời của cô.



Hai người cùng nhau đi trong tiệc rượu, tất cả mọi người làm bộ lơ đãng liếc nhìn bọn họ, trong lòng lại nổi lên các loại suy đoán.



"Đây là con gái nuôi nhà họ Ngu phải không?"



"Nhìn rất ngoan ngoãn, có phải vừa nãy Lục lão gia còn nói mấy lời với cô ấy đúng không, hẳn là rất thích."



"Xem ra đại tiểu thư nhà họ Ngu không có phân lượng nào rồi."
Đây không phải là lần đầu Ngu Trà vào trong phòng này.



Đời trước cô đã từng được đưa về nhà cũ ở một lần, có điều lúc đó là lễ tang của Lục lão gia, lúc đó xem như là thời gian tự tại nhất của cô, bởi vì sự chú ý của người nhà họ Ngu không có đặt trên người cô.



Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy cảm xúc của Lục Dĩ Hoài rất không đúng.



Lục Dĩ Hoài đẩy một cánh cửa bên trong ra, không gian rộng lớn bên trong được chia thành rất nhiều gian, để rất nhiều loại quần áo, còn có các kiểu giày, ở giữa còn có một sân phơi.



Anh đưa tay đẩy một cái, mấy cái ô vuông xuất hiện trước mắt Ngu Trà.



Mỗi một ô vuông đặt mỗi loại đồ vật khác nhau, có cúc tay áo, có cà vạt, đếm không xuể và còn có những đồ vật khác nữa.



Lục Dĩ Hoài nói: "Cậu giúp tôi."



Ngu Trà: "Sao?"



Lục Dĩ Hoài liếc sang, "Không muốn?"



"Không có." Ngu Trà vội vàng sửa miệng, lại không lựa được cái nào cho phù hợp, "Vậy cậu muốn cái nào đây?"



Tuy là chưa thành niên nhưng anh có rất nhiều chính trang để ở nhà họ Lục, từng ô vuông đều là đặt cà vạt ở trong.



"Cậu chọn đi." Lục Dĩ Hoài nói.



Ngu Trà nhìn sắc mặt của anh, lấy ra một cái màu xanh biển, "Lấy cái này đi, trang phục hôm nay của cậu hợp với màu này."



Lục Dĩ Hoài gật đầu: "Được."



Ngu Trà vuốt lại cà vạt, kỳ thật tất cả kỹ năng đeo cà vạt của cô đều được luyện ở trên người Lục Dĩ Hoài, đều là đời trước dằn vặt làm nên.



Lúc đó là Lục Dĩ Hoài cương quyết yêu cầu.



Ngu Trà còn nhớ lần đầu cô đeo cà vạt cho anh, lúc đó nơm nớp lo sợ, trong lòng cực kỳ không muốn cho nên cả người đều là khí lạnh.



Lúc đó cô không muốn làm, cũng không muốn xem video để học nên thắt khăn quàng đỏ cho Lục Dĩ Hoài. Không biết là Lục Dĩ Hoài bị cái gì, cũng không mở nó ra, lúc đi ra ngoài còn bị mẹ Vương cười cho.



Ngu Trà cực kỳ tức giận nên lén xem rất nhiều video.



Sau đó lúc Lục Dĩ Hoài yêu cầu, tuy là không bằng lòng nhưng từng lần từng lần trôi qua cô đã thuần thục hơn.



Ngu Trà nửa ngồi nửa quỳ lên sàn, mở cổ áo sơ mi của Lục Dĩ Hoài ra, nhẹ nhàng đeo cà vạt vào rồi sau đó thành thạo thắt.



Khi đến bước cuối cùng, đột nhiên Lục Dĩ Hoài nắm lấy tay cô, "Từ từ."



"Sao thế?" Ngu Trà dừng lại, cảm giác ấm áp truyền từ làn da đến khắp nơi trên cơ thể, giống như là bị điện giật, trái tim cũng đột ngột đập nhanh.



Lục Dĩ Hoài thấp giọng nói: "Đến gần một chút."