Mối Tình Đầu Của Giáo Bá

Chương 34 :

Ngày đăng: 09:08 18/04/20


Lục Dĩ Hoài đặt tay lên người thiếu nữ, giữ chặt lấy cô.



Ngu Trà sợ hết hồn, muốn tránh ra nhưng không thành công, ngón tay bị anh giam trong lòng bàn tay anh, lan dần đến trái tim và bắt đầu run rẩy theo.



Cô hỏi: "Cậu muốn làm gì thế?"



Lục Dĩ Hoài nói: "Dạy cho cậu."



"..."



Ngu Trà cho rằng Lục Dĩ Hoài dạy bằng miệng chỉ điểm cho cô, lại không ngờ rằng anh sẽ tự cầm tay dạy cho cô, mang theo nhịp điệu không cho cô rời khỏi đó.



Anh ở sau lưng cô, cầm lấy tay cô, giúp cô điều chỉnh tư thế rồi nhẹ nhàng dẫn dắt cô vung gậy.



Trước đây Ngu Trà từng xem cảnh nam chính dạy nữ chính chơi Game hoặc là tư thế đánh Bi-a trong phim, bọn họ cách nhau rất gần, mà bây giờ bọn họ không tính là quá gần nhưng lại cho cô cảm giác giống như thế.



Cuối cùng, cô cũng đã biết tại sao lúc đó những người nữ chính bị mất tập trung, bởi vì bọn họ hoàn toàn không thể tĩnh tâm được...



"Đừng thất thần."



Càng lúc tai của Ngu Trà càng đỏ lên, cô thở phào một hơi, đặt hết tinh thần vào gậy đánh Golf trên tay.



Cô nhỏ giọng hỏi: "Cậu khẳng định như thế này là sẽ không đánh hụt sao?"



"Cậu thấy thế nào?" Lục Dĩ Hoài cười, gương mặt lạnh lùng như toà núi băng đang hoà tan, chảy ra từng giọt từng giọt nước suối trong vắt, "Nếu như còn đánh hụt nữa thì cậu sẽ làm thế nào?"



Ngu Trà suy nghĩ một chút, "Vậy thì không đánh nữa."



Cô cũng không phải là dân chơi Golf chuyên nghiệp, chỉ là đến chơi vui mà thôi, cố chấp cũng không có ý nghĩa gì, bản thân mình còn khó chịu thêm. Làng du lịch này trò chơi nào cũng có nên cô vẫn có thể đi chơi những thứ khác.



Lục Dĩ Hoài cười rất thấp, "Như thế là không kiên trì."



Ngu Trà cho rằng anh đang cười nhạo mình, bắt đầu bướng bỉnh lên, "Tôi không giống cậu cái gì cũng biết, không kiên trì không chơi thì làm sao, không phải cậu đang thầm cười nhạo tôi đó à?"



"Không có." Lục Dĩ Hoài liếc mắt nhìn cô một cái, "Cố gắng thử một lần đi."



Anh vân vê ngón tay cô, tuy là Ngu Trà gầy nhưng vẫn có da có thịt, vân vê đến thịt mềm mại, xúc cảm rất tốt, anh rất thích.



Lúc này Ngu Trà đều đặt hết tinh thần lên quả bóng, nên không chú ý đến hành động nhỏ này của anh, ừ một tiếng rồi chuẩn bị bắt đầu.



Lục Dĩ Hoài lui về phía sau.



Ngu Trà hít sâu một hơi rồi sau đó bỗng vung gậy lên, quả này không hề hỏng, cũng không lệch, tạo thành một đường parabol bay về phía xa.



Cô kinh ngạc hô lên, nhịn không được quay đầu lại: "Lục Dĩ Hoài, cậu thấy được không? Quả bóng lúc nãy, tôi đánh rất tốt phải không?"



Ánh mắt của Lục Dĩ Hoài nhuộm đầy ý cười, "Rất tốt."



Ngu Trà mặt mày cong cong, cười híp cả mắt, gương mặt xinh đẹp được phản chiếu trong đôi mắt trong veo như hồ nước của thiếu niên, mạnh mẽ bao bọc lấy.



"Đều do cậu dạy giỏi."




Không lâu sau, trên tay cô đã có mấy quyển sách.



Bọn họ đi vào phía trong cùng của tầng một, ở đây rất ít người, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng bước chân cách đó không xa.



Lúc chuẩn bị đi khỏi, đột nhiên Ngu Trà thoáng nhìn thấy một quyển thư tịch về tâm lý, bên ngoài ghi các loại bệnh tâm lý, trong đó cũng có cái liên quan đến Lục Dĩ Hoài.



Cô chạm tay, chuẩn bị với lấy, nhưng nhớ đến Lục Dĩ Hoài đang ở cạnh cô thì nhanh chóng dịch về bên ngược lại một chút, chột dạ cầm một tập tác phẩm về quay phim để ở trước mặt.



Ngu Trà đặt sách lên đùi Lục Dĩ Hoài, nở nụ cười nhạt: "Cho cậu, cái này đủ rồi chứ?"



Giọng nói của cô mềm mại, như là được bịt kín bằng một tầng bông.



Tầm mắt Lục Dĩ Hoài xẹt qua tập tác phẩm, lại thoáng nhìn quyển sách trên giá sách kia, đáy mắt hiện lên màu đen, có một cảm xúc mơ hồ không tên muốn bùng nổ.



Anh gọi: "Ngu Trà."



Ngu Trà: "Hả?"



Cổ tay cô đã bị Lục Dĩ Hoài nắm lấy kéo về phía anh, ngã xuống nửa người anh rồi bị anh giam chặt lấy.



Nhà sách rất yên tĩnh, cũng không nghe được tiếng nói chuyện ở bên ngoài.



Ngu Trà hồi hộp hỏi: "Sao vậy?"



Cô va vào con ngươi đen láy của Lục Dĩ Hoài nên không thể nhìn sang nơi khác được, nơi đáy mắt anh bình tĩnh, không nói lên là có tâm trạng gì.



Tư thế này làm cho cô phải nắm lấy cánh tay của Lục Dĩ Hoài, móng tay của cô in trên da của Lục Dĩ Hoài, không đau nhưng trái lại lại ngứa một chút.



Ngứa đến tận xương tuỷ.



"Cậu mà không buông tôi ra -----" Ngu Trà yếu ớt uy hiếp: "Thì tôi sẽ cắn cậu."



Lục Dĩ Hoài khẽ nói: "Cắn?"



Anh thấy được hành động che dấu của cô, cũng bắt gặp ánh mắt cô chần chừ với quyển thư tịch, chẳng biết vì sao trong lòng lại đột nhiên dâng lên một luồng tức giận.



Lục Dĩ Hoài rũ mắt, "Cho cậu cắn."



"..." Ngu Trà không dám.



Lục Dĩ Hoài kéo cô vào trong lồng ngực của mình, có xe lăn ở đây nên hoàn toàn có thể thực hiện được thao tác này, "Không dám?"



Không ai đáp lời.



Chóp mũi Lục Dĩ Hoài sượt qua chóp mũi của cô, ngửi được một mùi hương thơm ngát, không nhịn được nên nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.



"Cậu biết là tôi đã từng cắn cậu." Anh nghẹn một tiếng, giọng nói cực kỳ thấp: "Cho cậu cắn lại, không tốt sao?"



SẮP CÓ NHÂN VẬT MỚI XUẤT HIỆN, LÀ NAM HAY NỮ? CÁC BẠN HÃY ĐOÁN XEM.