Mối Tình Đầu Của Giáo Bá

Chương 35 :

Ngày đăng: 09:08 18/04/20


Sao có thể có chuyện đó.



Cô vô duyên vô cớ cắn lại làm gì.



Ngu Trà liền vô thức phản bác bằng hai câu này, nhưng nhìn thấy đuôi mắt Lục Dĩ Hoài đã đỏ lên, lời nói lại bị chặn ở yết hầu không nói ra.



Cô không biết vì sao tâm trạng của Lục Dĩ Hoài bỗng nhiên thay đổi, chỉ có thể nói: "Tôi sẽ không cắn lại đâu, cậu nhanh buông ra đi, ở đây là nhà sách."



Nhà sách có giám sát, ở bên kia chỉ cần tuỳ tiện nhìn sang là có thể thấy được bên này xảy ra chuyện gì, nếu như bị người khác nhìn thấy việc này thì sẽ cực kỳ xấu hổ.



Hơn nữa ở loại địa phương này có một loại cảm giác xấu hổ không tên, giống như một giây sau sẽ có người xuất hiện ở đầu bên kia kệ sách, cô bỗng cảm thấy cảm giác này lại như là đang làm gì vụng trộm.



Ngu Trà càng nghĩ càng xoắn xuýt, tựa hồ như năn nỉ nhìn về Lục Dĩ Hoài.



"Ngu Trà." Lục Dĩ Hoài gọi, "Cậu ở đây là đang muốn gì?"



Anh thấy được hành động vừa rồi của cô, thấy được cô đang chần chừ, lúc này quyển thư tịch tâm lý đặt trên giá sách cực kỳ dễ thấy.



E là cô cho rằng mình không bị phát hiện.



Nháy mắt, trong lòng Lục Dĩ Hoài bắt đầu đau, cũng không biết rõ là cảm giác gì, chỉ là anh không muốn nhìn thấy loại hình ảnh này và không biết từ lúc nào trên tay đã bắt đầu dùng lực.



"Đau..." Ngu Trà nhíu mày.



Lục Dĩ Hoài hoàn hồn, buông ra.



Trên cổ tay trắng muốt có thêm một dấu tay, tuy không đậm nhưng rõ ràng là đang nhắc nhở vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, là anh thất thần rồi làm tổn thương cô.



Lục Dĩ Hoài rũ mắt, vuốt nhẹ lên nơi đó mấy lần. Làn da mềm mại, động một chút là có thể để lại dấu vết, cũng rất dễ khơi gợi lên suy nghĩ bí ẩn ở sâu trong nội tâm.



Anh khẽ nhúc nhích hầu kết, "Ngu Trà, cậu đừng làm cho tôi thất vọng."



"... Không có." Ngu Trà vừa bị gọi như thế thì trái tim liền hốt hoảng, nhanh chóng rút cổ tay ra, ở phía trên đã không còn dấu vết gì.



Lục Dĩ Hoài không lên tiếng.



Ngu Trà nhanh chóng đi ra sau xe lăn, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đến tầng hai nhìn xem, hình như có truyện Manga."



Cũng thật trùng hợp, mới vừa nói xong thì bên kia kệ sách có một người đi lại đây, rút quyển sách ra rồi lúc gần đi còn nhìn họ một chút.



May mà khi nãy đã buông ra, nếu không thì e là lúc này người khác còn sẽ tưởng rằng bọn họ muốn bừa bãi lúc ban ngày ban mặt trong tiệm sách.



Ngu Trà nhéo vành tai rồi bước nhanh lên tầng hai.



Lúc đầu là Tần Du hấp dẫn cô đi lên tầng, nhưng lúc này căn bản là cô không còn nhớ đến chuyện này.



Kệ sách ở tầng hai không nhiều, bên trong là một vài cái bàn và ghế sô pha, có thể tạo điều kiện cho mọi người ngồi đó đọc sách làm việc. Cô liền thấy ở nơi đó có Tần Du và Trầm Trầm, chỉ là dường như bầu không khí giữa hai người họ có chút không đúng.



Ngu Trà chọn hai quyển truyện tranh rồi sau đó xuống lầu.



Chỉ là lúc cô chuẩn bị đi tìm Lục Dĩ Hoài thì phát hiện anh không có ở đó, không biết là đi đến kệ sách nào.



Một bạn nam ló đầu xuyên qua kệ sách thì nhìn thấy cô gái đang ngây người nhìn kệ sách, góc nghiêng xinh đẹp như trong tranh vẽ, là lần đầu tiên thấy được.



Cậu ta đi tới, "Xin chào."



"Xin chào." Ngu Trà hoàn thần, hơi mỉm cười, vừa rồi cô đang nghĩ về chuyện của Lục Dĩ Hoài, suýt chút nữa đã va vào kệ sách.



"Người con trai kia đi cùng cậu..." Bạn nam do dự nói: "Có phải là cậu ta đối với cậu không tốt không?"
"Khuyên mày đừng giở trò linh tinh." Lương Vân liếc cậu ta một cái, "Đến lúc đó có chuyện gì thì tự mày đi giải quyết."



Bạn nam phẫn nộ nói: "Không có, chỉ là nói mà thôi."



Cậu ta bị người trong nhà nói rồi mới đi theo Lương Vân, cũng biết một ít việc thường ngày của Lương Vân. Đặc biệt là một số thói quen, căn bản là không có ngăn cản.



Vốn người trong giới đều biết anh ta đam mê một phương diện, nhưng anh ta chỉ mới vừa về Ninh Thành, chưa biết được nhiều người ở nơi này, Ngu Minh Nhã là một trong số đó.



Tất cả đều không nói gì.



Gần tám giờ, nơi cửa quán bar người đến đến đi đi. Vũ hội mặt nạ lần này quán Bar chủ động cung cấp mặt nạ, tất cả cũng khác nhau, có thể dựa theo sở thích của mình mà chọn.



Ngu Trà cùng đi với Lục Dĩ Hoài.



Tần Du chọn một cái cho mình, nói thầm: "Một nửa cũng không tồi, chỉ che khuất mắt, nếu không thì tìm người sẽ có chút khó khăn."



Ngu Trà vừa nghe thì liền biết cậu có ý gì, không nhịn cười được, lấy lên một mặt nạ màu đen, rất đơn giản nhưng lại có vẻ đẹp đặc biệt.



Cô lại lấy một cái, khoa tay múa chân chuẩn bị đưa cho Lục Dĩ Hoài, "Cậu thấy cái này thế nào?"



Mặt nạ che hết hơn nửa khuôn mặt của Lục Dĩ Hoài, làm nổi bật lên sống mũi vừa cao vừa thẳng, đôi môi mỏng lại gợi cảm, lộ ra đôi mắt nhiếp nhân tâm hồn.



Ngu Trà không khỏi ngơ ngẩn.



Lục Dĩ Hoài liếc mắt là đã nhìn ra, khẽ cong môi, "Rất đẹp."



Ngu Trà lập tức tỉnh táo, trên mặt có chút nóng, cũng may ánh đèn ở đây đủ loại màu sắc, hơi âm u nên không thấy được cô đang đỏ mặt.



Cô nói: "Vậy thì cho cậu cái này, cậu nhanh đeo lên đi."



Lục Dĩ Hoài nói: "Cậu đeo giúp tôi."



"..." Ngu Trà thoả hiệp, "Được rồi."



Cô ngồi chồm hỗm xuống, theo động tác của cô, làn váy trượt lên trên một chút, trắng sáng tinh tế cực kỳ gây chú ý trong màn đêm.



Ngu Trà duỗi tay ra phía sau, sau đó sửa lại tóc cho anh, tóc của Lục Dĩ Hoài rất mềm mại, sờ vào rất thoải mái.



Hai người rất gần nhau, Lục Dĩ Hoài nhìn chằm chằm vào mắt cô, hàng lông mi vừa dài vừa dày hơi cong lên, tạo nên một độ cong cực xinh đẹp.



Là cực kỳ xinh đẹp.



Mùi hương của người con gái theo gió đi vào mũi anh, truyền khắp người, đậm đặc lại nhàn nhạt, hỗn loạn với nhau làm trong lòng Lục Dĩ Hoài dâng lên một chút dự tính.



Anh lên tiếng: "Được rồi."



"A? Ừ, vậy cậu tự sửa lại cho nó đẹp đi." Ngu Trà cũng đeo mặt nạ vào, sau đó nghiêng đầu đi, chỉnh lại mái tóc của mình.



Đôi mắt óng ánh nước kia được ánh đèn chiếu ra sắc màu lộng lẫy, mặt nạ màu đen tôn lên làn da trắng như tuyết, một vài lọn tóc dính trên cằm, dáng vẻ sắc mặt lạnh nhạt, quyến rũ lại dụ hoặc.



Cổ tay của cô gái bị người phía sau nắm lấy.



Người đi ngang qua cửa quán Bar đều cố định ánh mắt ở nơi đây, lại vừa chộn rộn, trong lòng nảy lên vô số ý nghĩ, khẳng định vũ hội đêm nay rất có ý nghĩa.



Cho đến khi bọn họ nhìn thấy cô gái quay đầu lại.



Quay sang nhìn người ngồi trên xe lăn nhoẻn miệng cười.