Mối Tình Đầu Của Giáo Bá

Chương 36 :

Ngày đăng: 09:08 18/04/20


Trong quán bar có không ít người, mỗi người mang mặt nạ khác nhau. Thời buổi này đều phụ thuộc vào nhan sắc, nhiều người nhìn vào liền có thể phân biệt được đâu là người đẹp đâu là người bình thường.



Người trong làng du lịch không giàu sang thì cũng cao quý, không ai sợ cái gì, có điều có nói thì đây cũng chỉ là một buổi tiệc vũ hội mà thôi.



Tần Du ở phía sau lén lút hỏi: "Chị dâu nhỏ, chị có chắc chắn Sơ Ninh sẽ đến không? Chính miệng cô ấy đã nói đồng ý hay sao ạ?"



"Cậu muốn theo đuổi cô ấy hả?" Ngu Trà hỏi, "Tớ chỉ đưa thư mời cho cô ấy, cô ấy cũng nhận lấy, có vẻ là sẽ đi, nhưng cụ thể là có hay không thì tớ không bảo đảm được."



Tần Du gãi đầu, "Vậy là xong rồi."



Ngu Trà liếc cậu, quyết định không nói cho cậu chuyện trước kia của cậu và Sơ Ninh. Phỏng chừng đến thời điểm nào đó Tần Du sẽ tự biết, nhưng đương nhiên có thể là cậu đã biết rồi.



Cô hỏi: "Gia đình như các cậu, liên hôn có phải là chuyện bình thường không?"



"Rất bình thường." Tần Du biết chuyện này không có gì để che giấu, "Như gia đình của chúng tớ, đều suy tính có giúp đỡ được cho việc làm ăn hay không, còn ngoài cái đó ra thì đều không quan trọng."



Giống như trong phim, vì tình yêu vứt bỏ hết tất cả, có, nhưng rất hiếm, sau cùng lại quay đầu trở về.



Bởi vì bọn họ đã được gia đình nuôi dưỡng cái tính cách kia, cái quen thuộc kia. Rời khỏi sự che chở của gia tộc, một chỗ tốt cũng không hề có.



Ít nhất Tần Du sẽ không như vậy.



Có thể yêu đương, nhưng sẽ không kết hôn.



"Thế nhưng Lục ca thì không giống vậy." Tần Du đột nhiên đổi sang hướng khác, "Miễn là có đủ sức mạnh thì liên hôn cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, có thể không cần, chị dâu nhỏ cậu không cần phải lo lắng."



Ngu Trà lập tức nói: "Cậu nói cái gì đó."



Nghe vậy, Tần Du chỉ cười hai tiếng rồi chạy lên phía trước, cùng bọn Chu Châu biến mất trong quán bar.



Ánh đèn trong quán bar rất mờ, có đủ loại màu sắc, rực rỡ bảy màu nên sẽ không thấy rõ mặt của người khác, loại ánh sáng mờ mờ thế này lại làm cho người ta say đắm.



Ngu Trà đang muốn đi vào thì lại nhìn thấy bên cạnh có mấy người.



Người đi đầu dường như là Ngu Minh Nhã.



Tuy rằng cô ta mang mặt nạ lông vũ, không thể nhìn rõ khuôn mặt, thế nhưng Ngu Trà có nhắm mắt thì cũng có thể nhận ra cô ta.



"Ở bên trong thật là đông, xem ra người trong cả làng du lịch đều tham gia."



"Vũ hội lần này còn có phân đoạn khiêu vũ, có thể chọn người để hôn, hoạt động này rất là kích thích, mấy quán bar tớ từng đi thì đều không có."



"Hình như bọn người Lương thiếu đã đi vào."



"Nhưng mà đêm nay là sân khấu của Minh Nhã, cái mặt nạ này thật hợp với cậu, nhất định cậu sẽ là trung tâm của đêm vũ hội."



Nghe mấy người chị em khen ngợi, vẻ mặt Ngu Minh Nhã khẽ động rồi cong môi cười: "Mau vào thôi, còn mấy phút nữa là vũ hội bắt đầu rồi."



Ngu Trà nhìn bọn họ vểnh mặt đi vào.



Ra khỏi trường học nên bọn họ ăn mặc hơi thoải mái, giày cao gót cùng với váy ôm sát người, vào trong ánh đèn nên nhiễm phải màu sắc đời thường.
Rất tốt, rất hoàn mỹ.



Trong quán bar thường không biết chủ nhân của bữa tiệc là ai, nhưng vũ hội lần này lại biết là người nào nên mang đến chỗ này mấy chai rượu tốt nhất.



Ngu Trà đã từng uống hai loại, lúc trước cô cũng không thường xuyên uống, mà đời trước Lục Dĩ Hoài lại còn không cho phép cô uống rượu.



Sao lần này lại đột nhiên đổi ý rồi.



Ngu Trà không có chống cự với rượu, tự rót cho mình một ly, mím đôi môi nhỏ nhắn lại rồi sau đó ngồi bên cạnh xem Tô Ngọc và bọn Lục Dĩ Hoài chơi đánh bài.



Mặc dù đang trong quán bar nhưng ngồi đánh bài thì rất là kỳ quái.



Sau đó không biết thế nào cô lại uống thêm vài ly, đổi các vị khác nhau, rượu lạnh trượt xuống cuống họng, cực kỳ thoải mái.



"Có muốn rủ chị dâu nhỏ chơi không?" Chu Châu đột nhiên lên tiếng.



Lục Dĩ Hoài nghiêng đầu sang, "Ngu Trà."



"Hả?" Ngu Trà có chút mơ hồ, hơi nghiêng người về phía anh, đáp: "Tôi không chơi, không chơi, cậu chơi đi."



Lục Dĩ Hoài chợt dừng tay.



Cách nhau gần như vậy, giọng nói của cô có chút run, có lẽ là do uống rượu nên trong giọng nói dường như có thấm ít men say.



Cô gái thở ra mùi thơm, mùi rượu quanh quẩn chóp mũi anh, làm hoà tan mùi khói thuốc từ nơi khác bay đến, làm cho người khác sinh ra một cảm giác mới lạ.



Tô Ngọc hỏi: "Có phải chị dâu nhỏ uống say rồi không?"



Vừa nãy, cô nói chuyện rất chậm chạp.



Ngu Trà có thể nghe rõ được lời này một cách rõ ràng, tuy rằng đầu óc cô đang hỗn độn nhưng vẫn nói chuyện được: "Tớ không say."



Mấy người chung quanh liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng nhau rút ra kết luận: "Bình thường người say đều nói mình không say."



Lần này thì Ngu Trà không biết bọn họ đang nói co cái gì, chỉ nhìn chằm chằm ly thuỷ tinh trên bàn rồi lại nhấp một ngụm nhỏ, trên môi dính đầy rượu.



Lục Dĩ Hoài lấy ly rượu khỏi tay cô, "Không cho phép uống nữa."



Tiếng nhạc trong quán rượu quá ồn, Ngu Trà không nghe thấy nên nhích lại gần anh, mơ hồ hỏi: "Cậu nói cái gì?"



Đến lúc này Tô Ngọc và bọn Chu Châu cảm thấy không thể tiếp tục xem được nữa, nên từng người tiếp tục đánh bài, dời ánh mắt khỏi cuộc vui.



Lục Dĩ Hoài dùng tay lau rượu dính trên môi cô.



Ngu Trà đang mơ màng suy nghĩ, theo bản năng đưa lưỡi ra liếm, ngón tay chưa kịp rút ra đã bị ngậm vào trong.



Lục Dĩ Hoài ngừng tay, trong mắt có chút đen tối.



Anh nói: "Ngoan chút."