Mối Tình Đầu Của Giáo Bá
Chương 37 : Xe cấp cứu
Ngày đăng: 09:08 18/04/20
Cả đám ngồi cùng bàn đều ngây dại, sôi nổi xoay đầu, giả vờ không thấy được hình ảnh lúc nãy, sợ sẽ bị diệt khẩu.
Ai biết sẽ có một màn kinh bạo (kinh ngạc + táo bạo) như vậy.
Thanh âm Lục Dĩ Hoài rất thấp, ở gần mới nghe được.
Ngu Trà mê mang gật đầu, nghe lời về chỗ ngồi, cô cũng không biết chỗ của mình ở đâu, chỉ có thể ngồi đại chỗ nào đó.
Mắt cô nhìn đến cái ly thủy tinh trên bàn, hai mắt sáng ngời, vươn tay ra lấy, kết quả lại bị một bàn tay khác cầm đi trước.
Ngu Trà lập tức xoay đầu, không vui nhìn đối phương.
“Hửm?” Lục Dĩ Hoài đối diện với cô, đặt cái ly ở chỗ khác, ra khỏi tầm mắt cô, “Có vấn đề gì?”
Ngu Trà theo bản năng trả lời: “Không có.”
Qua một lúc lắng đọng lại, cô đã hơi tỉnh táo, chỉ là năng lực tư duy lại chậm hơn bình thường rất nhiều, nửa ngày mới phản ứng lại.
Lục Dĩ Hoài kêu người đem đến một ly nước mật ong, dung dịch nằm trong ly thủy tinh thoạt nhìn không khác gì so với rượu, ôn hòa nói: “Uống cái này.”
“Rất ngọt đấy.” Ngu Trà nhận cái ly, còn tưởng là rượu, uống từng ngụm nhỏ, có thể là do quá ngọt, nhíu nhíu mày, nhưng không thể từ chối.
Uống hết ly lại muốn tìm rượu, nhưng rượu trên bàn hoặc là đã có chủ, hoặc là đã bị dẹp hết.
Tô Ngọc ngồi một bên nhìn qua, có hơi không đành lòng, nhắc nhở nói: “Lục ca, Chị dâu nhỏ muốn uống, cho cậu ấy một ly đi.”
Lục Dĩ Hoài liếc mắt nhìn hắn.
Tô Ngọc giơ tay đầu hàng, quay đầu nhìn thấy Ngu Trà ngoan ngoãn ngồi bên kia, không nói lời nào, đang cầm ly mật ong uống từng ngụm nhỏ, dáng vẻ này ở quán bar rất khó tìm thấy, cũng rất mê người.
“Lục ca lo lắng chi Chị dâu nhỏ, cậu xen vào làm gì chứ.”
“Tôi nói chứ, Chị dâu nhỏ uống say rồi vẫn rất nghe lời Lục ca, uống mật ong để tỉnh rượu cũng tốt.”
“Không nghĩ rằng Chị dâu nhỏ lại là một tiểu tửu quỷ (người thích uống rượu, mình thấy để vậy dễ nghe hơn), lại có thể thèm đến như vậy, trước kia đúng là không biết.”
Các nam sinh vừa đánh bài vừa nói chuyện ríu rít với nhau.
Hiểu biết của bọn họ với Ngu Trà không nhiều không ít, nhưng cũng biết bình thường cô là bé ngoan, nữ sinh trong trường rất ít khi uống rượu, kết quả không nghĩ rằng Ngu Trà ngoan như vậy lại có thể uống không ít rượu.
Chai rượu lúc nãy nếu một người trong đám bọn họ uống chắc chắn cũng rất say, nói không chừng còn khoa trương hơn Ngu Trà.
Ngu Trà bất tri bất giác lại đến gần Lục Dĩ Hoài.
Khi say rượu cô đều làm theo bản năng, trên người hắn mang lại cho cô cảm giác an toàn, đây là năng lực bí ẩn của một người.
Càng đến gần, Lục Dĩ Hoài có thể ngửi thấy mùi rượu rất thơm, trộn lẫn với mùi hương cơ thể làm cổ họng hắn lại bắt đầu nóng rát.
Hắn quay đầu đi, nhìn thấy một đôi mắt ngây thơ, hô hấp chậm lại một ít, trầm giọng nói: “Đi toilet.”
Ngu Trà á một tiếng: “Được.”
Lục Dĩ Hoài đã có thể đứng thẳng được vài phút, nên bây giờ hắn có thể tự làm, không cần người giúp đỡ.
Ngu Trà duỗi tay, nhẹ giọng hỏi: “Anh ăn không?”
Bàn tay mở ra, trong lòng bàn tay có một nắm hạt dưa đã lột, đối lập với da thịt trắng như tuyết.
Ánh mắt Lục Dĩ Hoài sâu lại, nhớ đến hình ảnh cô ngậm lấy ngón tay của mình.
Ngón tay hắn giật giật, hầu kết lăn lộn.
Lục Dĩ Hoài nói: “Em ăn đi.”
Tốc độ nói chuyện rất nhanh, thanh âm lãnh đạm.
Ngu Trà không hiểu vì sao hắn lại khó chịu, hừ một tiếng trong lòng, không ăn càng tốt, cô ăn một mình.
Gió đêm hơi lạnh, cảm giác kia của Lục Dĩ Hoài đã vơi đi một ít.
Về đến khách sạn cũng đã khuya.
Ngu Trà không ngâm mình, sau khi rửa mặt thì lên giường ngủ, dù sao cô cũng đã uống rượu, tốt nhất vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt.
Giấc ngủ này kéo dài đến sáng sớm.
Thời tiết ở khu du lịch rất tốt, ánh mặt trời ôn hòa chiếu vào, kéo dài một đường đến mép giường, chiếu rọi lên tấm chăn đã bị xốc lên.
Ngu Trà đi ra từ toilet, tóc mới gội đã sấy một nửa, đang định đi lấy đồ thì nghe thấy tiếng động.
Cô nhíu nhíu mày.
Ngu Trà nghe thấy tiếng này giống như xe cấp cứu, kéo màn ra nhìn, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe cấp cứu dừng bên dưới.
Tiếng đập cửa vang lên.
Sáng sớm đã gõ cửa, chắc chắn đã có chuyện, thêm chiếc xe cấp cứu bên dưới, Lục Dĩ Hoài xảy ra chuyện?
Ngu Trà sợ nhất việc này.
Vì Lục Dĩ Hoài đang trong thời kì phục hồi, không lâu nữa đã có thể không ngồi xe lăn, nếu lúc này xảy ra chuyện thì không biết có thể giẫm lên vết xe đổ lúc trước hay không.
Trong lòng cô căng thẳng, hôm qua sau khi tắm xong chỉ mặc váy ngủ, bên dưới đầu gối không có gì che chắn, bây giờ không kịp thay quần áo đã ra mở cửa.
Ngoài cửa chính là Lục Dĩ Hoài, hắn đang ngồi trên xe lăn.
Ngu Trà thở phào, hắn không có gì thì tốt, cô lại tò mò, vậy ai là người trong xe cấp cứu?
Thật kỳ quái.
Ngu Trà cong đôi mắt, “Tôi còn tưởng là ——”
“Trở về.” Lục Dĩ Hoài ngắt lời cô, tầm mắt dời xuống bên dưới, dừng trên hai bắp đùi trơn mảnh của cô, lãnh đạm nói: “Thay quần áo rồi đi ra.”
Hết chương 37
#xanh