Mối Tình Đầu Của Giáo Bá
Chương 4 :
Ngày đăng: 09:08 18/04/20
Lời này của Lục Dĩ Hoài rất âm trầm, giống như là một khắc sau đó sẽ ra tay chém bọn họ cho nên bọn lưu manh hoảng loạn chạy mà không cần nhìn đường.
Tài xế xuống xe hỏi: "Ngu tiểu thư, cô không sao chứ?"
Ngu Trà nắm chặt bút máy, lắc đầu một cái rồi sửa cổ áo xộc xệch lại cho đàng hoàng, "Không sao ạ."
Tài xế gật đầu, "Không sao là tốt rồi."
Lúc sáng Ngu Trà không ngồi xe của nhà họ Lục cho nên bọn họ cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy, tài xế suy nghĩ lúc trở về nên nói với phu nhân một chút.
"Cảm ơn."
Cô xoay người chuẩn bị đi mua bánh chiên cho Lâm Thu Thu lần nữa, lần này sẽ không có ai ngăn cản được cô.
Chỉ là lúc cô thực hiện xong món nợ chuẩn bị đi đến trường, Ngu Trà mới phát hiện xe của Lục Dĩ Hoài vẫn còn đậu ở chỗ này.
Lục Dĩ Hoài giương mắt nhìn, "Lại đây."
Ngu Trà còn chưa có phản ứng lại, tài xế liền híp mắt cười nói: "Ngu tiểu thư mau lên xe đi, vừa lúc cùng thiếu gia đến trường, không đi nữa thì sẽ muộn."
"Không xa đâu ạ." Ngu Trà xua tay.
Đi bộ một trăm mét cũng chưa đến hai phút, lên xe ngồi còn phải đối mặt với Lục Dĩ Hoài, cho nên đương nhiên là tự mình đi sẽ tốt hơn.
"Vừa nãy miệng lưỡi ngọt lắm mà." Lục Dĩ Hoài híp mắt, liếc nhìn đồ vật trong tay cô, hơi có chút thiếu kiên nhẫn, "Đi lên."
"......"
"Đừng để tôi phải nói lại lần thứ hai."
Cuối cũng Ngu Trà vẫn lên xe, cô cũng không dám nhìn Lục Dĩ Hoài, dù sao lúc nãy vì hết cách nên cô mới dùng hạ sách gọi anh là anh Lục Dĩ Hoài, ai biết anh có tức giận hay không.
Đời trước cô gọi như vậy là lúc ở trên giường hoan ái bị anh bắt buộc, lúc đó cô đang ở trạng thái lòng không cam mà tình không nguyện.
Lục Dĩ Hoài nghiêng mặt sang, "Nhà họ Lục cho cậu thiếu ăn sao?"
Gặp chuyện xấu còn muốn quay lại mua thêm lần nữa, cái dáng vẻ hận như không thể mang hết mọi thứ trên tay bỏ vào trong dạ dày, bánh chiên này ngon đến vậy sao?
Nghe được anh nói, Ngu Trà nhét bánh chiên ra phía sau, "Không có, nhà họ Lục đối với tôi rất tốt."
So với nhà họ Ngu còn tốt hơn nhiều.
Trong nháy mắt Ngu Trà hoảng hốt, đời trước cô ở trong phúc mà không biết phúc, từ trước giờ nhà họ Lục chưa bao giờ làm khó cô. Xem như cô chạy trốn nhiều lần như vậy, nhà họ Lục cũng chưa từng hỏi qua, vẫn như cũ mà cho cô ăn ngon uống tốt.
Lục Dĩ Hoài nhìn cô đang tiếp tục thất thần, hừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Anh luôn cảm thấy một mặt Ngu Trà rất sợ anh, một mặt lại suy nghĩ cái gì đó, thế nhưng có hỏi chắc cũng không có câu trả lời, để sau này rồi sẽ biết.
Ngu Trà và anh không có học cùng một lớp, Lục Dĩ Hoài ở lớp một, Ngu Trà ở lớp năm, đều ở cùng tầng lầu thế nhưng một lớp thì ở cuối bên trái, một lớp lại ở cuối bên phải.
Bởi vì Lục Dĩ Hoài không tiện cho nên xe chạy đến bên ngoài lớp mười hai, sau đó tài xế mới xuống xe lấy xe lăn ra rồi mới đưa Lục Dĩ Hoài lên.
Ngu Trà không dám đi lên phía trước nên liền đi ở phía sau anh.
Tuy rằng cô cẩn thận như vậy nhưng vẫn bị một ít bạn học phát hiện, lén lút bàn luận về cô.
"Này, ai đi ở phía sau Lục Dĩ Hoài vậy?"
"Lục Dĩ Hoài thật sự xảy ra chuyện, nam thần của tôi ơi, một chút thầm mến rất nhanh đã phải kết thúc rồi."
Sau khi Ngu Trà và Lục Dĩ Hoài mỗi người đi một ngả vào lớp học, vừa mới vào lớp liền bị mấy bạn gái vây quanh dò hỏi: "Cậu với Lục Dĩ Hoài có quan hệ gì vậy?"
"Có phải là cậu quấn lấy Lục Dĩ Hoài không?"
Ngu Trà phiền muộn không thôi, lấy một cái cớ nói: "Hôm nay ở trên đường gặp phải lưu manh, là Lục Dĩ Hoài đã cứu tớ."
Cô chưa nói mình ở nhà họ Lục.
Bọn họ nhìn sắc mặt khó coi của Ngu Minh Nhã lại nhìn Ngu Trà đang nói chuyện khẩn thiết như thế, cán cân trong lòng đã bắt đầu nghiêng rồi.
Nhưng mới chỉ là học sinh cấp ba, từ đâu mà có nhiều tâm tư như thế.
Ngu Trà cúi đầu, trong giọng nói lại mang theo nghẹn ngào: "Chị, các người không nói với em việc đổi chìa khoá cho nên em không có cách nào về nhà được."
Trên hành lang rất yên tĩnh.
Kỳ thật không ít người biết Ngu Trà, dù sao cũng là em gái của nữ thần Ngu Minh Nhã, cũng có bạn học nữ đến gây sự thế nhưng mỗi lần như thế Ngu Trà đều nhẫn nhịn, chưa từng khóc trước mặt thầy cô và bạn học.
Lần này khóc lên vừa nhìn đã biết là rất oan ức.
"Không thể nào." Có bạn học không nhịn được mà lên tiếng: "Minh Nhã, nhà các cậu đổi chìa khoá cũng không nói cho cậu ấy biết sao?"
Chẳng trách là không có về nhà.
"Đúng vậy, cậu còn hỏi sao cậu ấy không về nhà đi, cái này làm sao cậu ấy có thể về nhà được, không phải nhà các cậu.... có chút bất công sao?"
"Các người làm vậy không đúng đâu?"
Từng tiếng chất vấn này đã làm sắc mặt của Ngu Minh Nhã trở nên tái nhợt.
Đích thật là bọn họ sợ Ngu Trà trở về làm gì, sau khi đưa cô đi liền trực tiếp thay đổi chìa khoá trong nhà hết một lần.
Nhưng mà Ngu Trà trở về lúc nào?
Ngu Minh Nhã cắn răng phẫn hận, nếu như Ngu Trà trở về làm sao cô ta lại không biết?
Cô ta mấp máy môi, rất lâu mới nghĩ ra được cắn răng nói: "Không kịp nói cho em biết thôi, đây là chìa khoá mới của nhà mình, trước tiên em cứ lấy của chị dùng đi."
Ngu Minh Nhã đưa chìa khoá ra.
Bạn học xung quanh chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra đây là chìa khoá mới, lại càng tin lời nói lúc nãy thêm nữa cho nên ánh mắt bọn họ nhìn Ngu Minh Nhã đã không đúng.
"Ngu Trà, cậu cầm đi."
"Chắc chắn chị gái của cậu còn có chìa khoá khác."
Ngu Minh Nhã: "....."
Cái gì gọi là cô ta còn có, cô ta cũng chỉ có một cái.
"Ngu Trà nhìn về Ngu Minh Nhã đang trừng mắt nói như thế, không nhịn được hoan hô trong lòng một tiếng, duỗi tay cầm lấy chìa khoá.
Tiếng chuông vào lớp vang lên.
Ngu Minh Nhã hận không thể nhanh chóng rời khỏi đây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vừa lúc lấy cớ: "Đi học thôi, tớ cũng nên về lớp rồi."
Bóng lưng của cô ta mang theo một chút ý chạy trối chết.
Đợi cô ta đi rồi, các bạn học mới sôi nổi đi lên an ủi Ngu Trà: "Không nghĩ đến nhà họ Ngu bất công như thế, làm cha mẹ sao có thể như vậy."
"Nếu ngày hôm nay Ngu Minh Nhã không lại đây, hẳn là sẽ không chuẩn bị đưa chìa khoá cho cậu đúng không, tớ nghĩ căn bản bọn họ không có để cậu ở trong lòng."
Ngu Trà nói: "Ai, ai bảo chị ấy là chị gái của tớ đây."
"Cậu quá tốt bụng." Có bạn học cảm thán: "Nào có em gái nhường chị gái như vậy, nếu như là chị gái của tớ, hẳn là phải có một cuộc chiến rồi."
Ngu Trà nói: "Tớ cũng không nghĩ tới chị gái còn trẻ như vậy mà đã có chút mau quên của người lớn rồi."
Ngu Minh Nhã chưa đi được xa, nghe lời nói này suýt chút nữa đã bất tỉnh.
Ngu Trà nghe bọn họ nói, khoé môi lại cong cong, cô nhìn chìa khoá trong tay nghĩ thầm nên vứt chỗ nào đây cho tốt.
Trở về nơi đó làkhông thể nào.