Mối Tình Đầu Của Giáo Bá

Chương 5 :

Ngày đăng: 09:08 18/04/20


Ngu Trà vứt chìa khoá mà Ngu Minh Nhã đưa vào thùng rác ở ngoài trường học, Ngu Minh Nhã làm thế nào để về nhà thì cô cũng không lo lắng cho lắm.



"Vừa rồi cậu không thấy sắc mặt của Ngu Minh Nhã đâu." Lâm Thu Thu cười khanh khách nói: "Bây giờ con đường làm quan của Ngu Minh Nhã đang rộng mở, phỏng chừng sẽ tìm cớ mà bới móc cậu, có điều hôm nay cậu phản ứng rất tốt."



Ngu Minh Nhã và bạn bè của cô ta đang ở lớp bảy trên lầu.



Thường ngày lúc tan học không có chuyện gì làm, các cô sẽ đi xuống lầu bằng thang bộ để lượn lờ ve vãn, bởi vì phòng học bên cạnh cầu thang chính là lớp một.



Là lớp học của Lục Dĩ Hoài.



Bây giờ Lục Dĩ Hoài xảy ra chuyện, ngược lại các cô không có xuống lầu để lắc lư mà là tìm cớ gặp Ngu Trà gây chuyện.



"Hiện tại tớ không có ở nhà họ Ngu." Ngu Trà nói: "Không cần phải nhìn sắc mặt của chị ta, sau này cũng sẽ không giống như trước đây nữa."



Cô không phải là Ngu Trà lúc trước nữa rồi.



Lâm Thu Thu vỗ tay, "Nên sớm phải như vậy!"



Ngu Trà nhấp môi cười cười.



Lâm Thu Thu liếc nhìn di động, "Tớ mới vừa phát trực tiếp với Thượng Thần, Thượng Thần nói muốn chúc mừng nên bây giờ chúng ta sẽ đi ăn."



Ngu Trà không có từ chối.



Ba người gặp nhau ở ngoài trường.



Thượng Thần cắt tóc ngắn, mặc đồng phục của trường, nhìn từ phía sau tựa như là một học sinh nam, chỉ là nhìn từ phía trước thì lại là một người có gương mặt trẻ con.



Cô ôm lấy cánh tay của Ngu Trà, "Muốn ăn cái gì không? Hôm nay tớ mời khách!"



Ký ức đi theo thời gian qua lâu như vậy, Ngu Trà đã sắp không nhớ rõ ở bên ngoài trường có đồ ăn vặt gì, nhưng chỉ cần nhìn lướt một lần là có thể hoàn toàn quen thuộc.



Không đợi câu trả lời, Thượng Thần lại lấy di động ra gõ chữ tách tách rồi ngẩng đầu nói, "Ai, chị của tớ đang tức giận, tớ đang phải an ủi chị ấy đây."



"Chúng ta đi ăn cái gì vậy?"



"Chị của cậu sao?"



Ngu Trà và Lâm Thu Thu lên tiếng cùng một lúc.



"Còn không phải là chuyện của cửa hàng chị tớ sao." Thượng Thần sờ sờ tóc, một bên đi về phía ngoài trường, "Vốn là đã hẹn trước người mẫu rồi nhưng cô ta lại lỡ hẹn, chị của tớ nghe người khác nói cô người mẫu đó phải đi một cửa hàng khác, bây giờ chị ấy đang cực kỳ tức giận."



Chị gái của cô mở một cửa hàng nguyên bản(*), vừa mới bắt đầu không bao lâu, tuy rằng hẹn với người mẫu không mấy khó khăn thế nhưng đối với chuyện như vậy cũng rất là sốt ruột.



(*) Tính nguyên bản là khía cạnh của các tác phẩm hoặc tiểu thuyết được tạo ra hoặc được phát minh, do đó có thể phân biệt với bản sao, bản giả hoặc tác phẩm phái sinh. Một tác phẩm gốc là một tác phẩm không được nhận từ người khác và cũng không được sao chép từ hoặc dựa trên tác phẩm của người khác. (Nguồn Google – Baidu.)



Lâm Thu Thu chế giễu nói: "Người mẫu này không có tố chất nghề nghiệp gì cả."



Đã hẹn trước rồi sao lại có thể bất ngờ lỡ hẹn đây.



"Cũng may chị của tớ không có ký hợp đồng." Thượng Thần nói: "Bây giờ việc này chỉ có thể tìm người tạm thời thay thế, thế nhưng người mẫu tốt đều bận rộn, hẳn là sẽ tìm kiếm vô ích, các cậu cũng biết đấy những người có thân hình đẹp cơ bản đều nổi tiếng."



Vốn người mẫu đã hẹn trước này là người có chút danh tiếng trong giới, càng nổi tiếng càng sẽ không để mắt đến cửa hàng thời trang mới, chỉ có thể tìm người thấp hơn một chút.



Thượng Thần xua xua tay, "Không nói chuyện này nữa, có phải là hôm nay Ngu Minh Nhã bị chọc tức đến ngất đi luôn phải không ha ha ha ha."



Lâm Thu Thu: "Chưa tới mức bất tỉnh nhưng mà cũng gần như vậy."



Thượng Thần: "Ai bảo cậu ta tự mình tới gây sự."



Ngu Trà nghe hai chị em người xướng người hoạ, ở bên ngoài nhao nhao ồn ào liền cảm thấy không khí của cuộc sống được tràn đầy, gương mặt không khỏi tươi cười.



Vừa lúc phía sau có hai bạn nữ đi qua: "Lục Dĩ Hoài ở bên kia, cậu xem có phải cậu ấy ngồi xe lăn không?"



Một bạn nữ khác nói: "Tuy rằng bị gãy chân thế nhưng khuôn mặt vẫn đẹp trai như vậy."



Ngu Trà yên lặng phản bác trong lòng, chân không có gãy.


Lâm Thu Thu kéo Ngu Trà đi, lúc vừa đến trong quán ăn thì món ăn mới được dọn lên, xung quanh vẫn còn chỗ trống cho nên các bạn nam đều dồn qua một chỗ.



Ba cô gái lớn lên đều khá xinh đẹp, đẹp mắt thì ai cũng muốn nhìn.



Tô Ngọc vừa mới đi khui bình rượu, đôi mắt đảo một vòng rồi đến gần nói: "Ngồi đi đứng làm gì đâu, các cậu không mệt hả."



Cậu cố ý chen đến bên cạnh Ngu Trà.



Tất nhiên Ngu Trà chỉ có thể tránh ra, vì thế cô bị tách khỏi Lâm Thu Thu, bị đẩy đến bên cạnh Lục Dĩ Hoài.



Trên bàn có thêm mấy ly thuỷ tinh.



Tô Ngọc lắc chai rượu hỏi: "Các cậu có uống rượu không?"



Lâm Thu Thu và Thượng Thần đồng loạt trả lời: "Không uống."



Tô Ngọc nói: "Vậy thì sẽ không rót cho các cậu."



Đối với bọn họ mà nói, uống một ít rượu là quá bình thường, lúc trong nhà thường tổ chức tiệc thì cũng phải uống.



Hơn nữa về sau bọn họ còn phải kế thừa nhà mình, tửu lượng tuyệt đối không thể thấp được.



Trước mặt Lục Dĩ Hoài vẫn còn thừa nửa ly rượu.



Từ lúc Ngu Trà ngồi xuống liền nhìn chằm chằm vào cái kia, nếu mà uống hết nhiêu đây ttrong một ngụm hẳn là sẽ ảnh hưởng đến thân thể rất nhiều.



Cô lại không biết nên mở miệng thế nào.



Ánh mắt của Ngu Trà nóng rực như vậy, sao Lục Dĩ Hoài có khả năng không phát hiện được, anh cầm ly lên nhìn một chút, cũng không nhìn ra chỗ nào có vấn đề.



Tần Du ở đối diện đã sớm chú ý, "Chị dâu nhỏ cũng muốn uống sao?"



Rất lâu Ngu Trà mới phản ứng lại được là cậu ấy đang gọi cô, theo bản năng nhìn sang Lục Dĩ Hoài, "Không có, tớ không uống...... tớ không phải chị dâu nhỏ của cậu, cậu đừng có... đừng có gọi như vậy."



Tần Du cười hì hì nói: "Không được, phải gọi như vậy."



Các bạn nam cũng bắt đầu ồn ào lên, "Chị dâu nhỏ nghe thật là thuận miệng nha, gọi cái khác thì nghe rất khách khí."



"Sao tớ lại không nghĩ ra được cơ chứ?"



"Tần Du quá nịnh hót, chị dâu nhỏ cũng đã gọi rồi."



Ngu Trà bị bọn họ nói đến mức lỗ tai đều đỏ sắp nhỏ máu rồi, cô nhìn về Lục Dĩ Hoài nhỏ giọng nói: "Lục Dĩ Hoài."



Lục Dĩ Hoài nghiêng mặt, "Sao?"



Ánh mắt của anh dừng ở trên vành tai đỏ kia. Mìnhlàhọctròcủacôcẩmlanđóđừngcónhờnvớimìnhnhen



Bất giác Ngu Trà bừng tỉnh, tiếp tục nói: "Cậu quản bọn họ đi."



Lục Dĩ Hoài hứng thú nhìn chằm chằm tai cô, lười biếng hỏi: "Cậu nghĩ làm sao tôi quản được?"



Ngu Trà hoài nghi anh đã biết rõ mà còn hỏi, nhưng lại không có chứng cứ vạch trần.



Cô nghiêng về bên anh một chút, trong giọng nói mang theo chút năn nỉ, "Cậu làm cho bọn họ đừng... đừng có gọi như vậy nữa."



Tiếp tục gọi nữa thì phỏng chừng ngày mai cả trường đều sẽ biết.



Lục Dĩ Hoài đối diện với đôi mắt óng ánh nước của cô rồi đột nhiên cười một cái.



Ngu Trà còn chưa kịp phản ứng lại liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: "Làm sao quản được, miệng của bọn họ đâu có ở trên người tôi."



Tác giả có lời muốn nói:



Lục Dĩ Hoài: tiếp tục gọi như vậy cho tớ (mệnh lệnh)



Lục Lục cậu sẽ mạnh khoẻ