Mối Tình Đầu - Nguyễn Phương Linh
Chương 15 :
Ngày đăng: 10:35 18/04/20
Sau khi nhận được điện thoại từ tôi,cậu ấy cũng chẳng học được nữa.Tất nhiên là Bảo không thể biết danh tính người vừa gọi cho cậu ấy là ai?
Thế Bảo mở máy tính,quyết định vào face để tìm trang cá nhân của một người.Hình ảnh một cô gái với mái tóc dài ngang lưng tinh nghịch chụp bên một cái cây nở một nụ cười tươi rói hiện lên.Đó chính là ảnh đại diện trên facebook của tôi.
Bảo nhìn vào trang cá nhân của tôi rất lâu,cũng không biết có nên gửi lời mời kết bạn hay không?Từ trước tới nay,tôi là đứa sống khá nội tâm nên không phải cái gì tôi cũng đăng lên trang cá nhân.Hình ảnh chỉ có vài cái,không mất nhiều thời gian để Bảo có thể xem hết.
Số điện thoại cá nhân được tôi cập nhật trong phần giới thiệu được Bảo nhìn thấy.
Trong ánh mắt của cậu ấy có điều gì đó rất khó hiểu..
Đôi bàn tay thon dài của Bảo ấn từng dãy số trên màn hình điện thoại.1 giây,2 giây....rồi suy nghĩ đến tận 5 phút,cuối cùng cũng gọi cho tôi.
Tôi đang mơ màng ở trên bàn học thì thấy tiếng chuông điện thoại reo.Giật mình tỉnh dậy vơ lấy điện thoại.Nhìn số này quen quen,hình như là của Thế Bảo.Chẳng phải cậu ta đã phát hiện ra tôi rồi ư.Lần này còn gọi hẳn vào số điện thoại mà tôi vẫn thường dùng để liên lạc nữa.
Tôi bắt máy,nén hơi thở vào lồng ngực.
—Alo.
Đầu giây bên kia không lên tiếng,tôi chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ,còn đâu không có bất cứ tiếng động gì khác cả.
Tôi lại nói thêm lần nữa.
—Alo,ai đấy ạ?
Rõ ràng đây là số Bảo,nếu cậu ta có ý định muốn gọi tại sao chẳng nói câu nào vậy,điều này khiến tôi hơi khó hiểu.
—Nếu không trả lời tôi cúp máy đấy.
Cuối cùng phía bên kia cũng chịu lên tiếng.
—Tôi nhầm số,xin lỗi.
Vỏn vẹn năm chữ không quá ngắn cũng không quá dài đập thẳng vào tim tôi.Tiếng “tít...tít” vang dài làm lòng tôi hụt hẫng biết bao.Bảo ơi,sao cậu lại gọi cho tôi rồi lại trả lời là nhầm số.
Câu nói của Bảo chẳng khác nào một xô nước lạnh đổ vào người tôi giữa trời đông rét buốt.Cảm giác hụt hẫng như kiểu đang tắm thì nhà hết nước.Chán không thể tả nổi.
Tôi cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại rồi phụng phịu chẳng có tâm trạng nào học nữa.Nhanh chóng mà đặt lưng lên chiếc giường thân yêu.
Đêm hôm ấy thực sự Bảo đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi..một giấc mơ không thể ngọt ngào hơn.Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi mơ về một người con trai.Sáng dậy,nụ cười trên môi vẫn chưa kịp xoá.
Tôi chào tạm biệt ba rồi đi học khá sớm.Vừa đi rồi cười tủm như bắt được vàng.Trời hôm nay nắng,nhưng mà nắng đẹp.Chưa bao giờ tôi lại thấy mùa hạ đẹp như vậy.Cái nắng “cháy da cháy thịt” cũng chẳng thể làm tôi bớt ghét mùa hạ đi.Phải chăng,năm nay mùa hạ tôi đã có người để thương.
Đến lớp,trong tiết học đầu óc tôi cứ nghĩ vu vơ viển vông..Lời cô giáo giảng bài vẫn vang đều đều bên tay,bỗng nhiên thằng Quang dãy ghế bên cạnh đứng lên nói.
—Cô ơi
Cô ngừng giảng
—Có chuyện gì vậy?
—Em xin lỗi,nhưng dù bài giảng của cô có hay đến cỡ nào em cũng không thể tập trung được?
—Có vấn đề gì à?
—Ở dưới có bạn xì hơi mùi khó chịu quá cô ơi.Không khéo tí cả lớp lăn quay ra mất.
Quang nói như nói hộ cả tiếng lòng của cả lớp.Vài đứa không nhịn được cười mà bật thành tiếng.
—Cả lớp trật tự xem nào.
Cả lớp bịt mũi,không biết đứa nào” thả “ mà đểu thế.Chắc tối hôm qua ăn nhiều mít,thả quả bom thối um cả lớp học.Cả lớp nhìn nhau bằng ánh mắt nghi ngờ,ai cũng thuộc trong dạng tình nghi.
Cô giáo nhìn Quang với vẻ ái ngại.
—Cho cả lớp nghỉ 5 phút rồi học tiếp.
Tất nhiên tôi không để ý đến những chuyện như vậy.Tôi mệt mỏi gục xuống bàn,ánh mắt hướng ra phía cửa sổ có nắng vàng.
Nắng xuyên qua từng tán cây,ve kêu rộn ràng,mùa hạ đang bắt đầu hoà nhịp cùng cuộc sống của người.
An quay sang tôi.Nhận thấy thái độ có đôi chút khác lạ từ tôi.Nó nói.
—Này Sam
Tôi mệt nhọc đáp lại
Tôi mệt nhọc đáp lại
—Hôm nay sao trông mệt mỏi thế?Ốm à
—Không..?
—Hay có chuyện gì không vui?
—Không có.
—Vậy có chuyện gì,hôm nay ít nói thế,sắp hết nửa ngày rồi mà câm như hến.
—An này
—Hử.
—Hôm nay tao lạ lắm phải không?
—Quá lạ luôn,tao thấy mày như mất hồn,hồn xác bay đi đâu mất rồi ấy.Không phải ở đây.
—Mày thấy tao xinh đẹp không?
—Sao hôm này mày lạ thế?
—Thì mày cứ trả lời tao nghe nào.
—Không phải đến nỗi xinh xuất sắc nhưng xinh ở mức tạm chấp nhận được.
—Thật lòng thích một người là như thế nào?
—Mày đang hỏi tao đấy à Sam?
—Ừm hỏi nghiêm túc.
— Đối với tao nhớ.Nếu thực sự thích một người là một loại cảm xúc vô cùng tuyệt vời.Trong lòng thì rất rất nhớ người ấy,sống một ngày mà ngỡ tưởng như nhiều năm trôi qua vậy...Nơi người ấy ở sẽ trở thành nhà của mình.Chỉ cần có người ấy thôi thì dù mái nhà tranh,hai trái tim vàng tao cũng chấp nhận.Mỗi ngày được hôn người ấy hơn một lần là mãn nguyện lắm rồi.
—Ngôn tình quá.
—Thật lòng đó.
—Chúng mình không phải lọ lem cũng không phải là công chúa đâu nên đừng mơ mộng quá.
—Sao mày lại nghĩ thế hả Sam?Mày chưa từng xem qua bộ phim “Yêu em từ cái nhìn đầu tiên à”...Đừng bi quan thế em ơi.
Tôi cười
—“Yêu từ cái nhìn đầu tiên” chỉ xảy ra với những người có khuôn mặt khả ái mà thôi.
—Ừm,mày nói cũng đúng.Bọn con trai bây giờ mở miệng ra là thấy bảo anh không quan trọng về ngoại hình,anh chỉ quan tâm đến tâm hồn bên trong em thôi.Toàn nói dối,bây giờ mà gặp một đứa con gái đen,béo,mụn chi chít ở mặt xem,có mà chạy mất dép chứ chẳng còn đứng đó nói chuyện yêu với đương,tâm hồn với chả tâm tiếc.Mệt...!