Mối Tình Đầu - Nguyễn Phương Linh

Chương 19 :

Ngày đăng: 10:35 18/04/20


— Dù cho mày có thích Sam đi nữa,nhưng nếu cậu ấy không thích mày thì cũng bằng không?Mày hiểu không,đừng làm mọi chuyện căng thẳng như vậy?



—Ý mày nói là mày cũng có ý định với Sam đúng không?



—Mày không hiểu ý tao nói à?



—Tao đếch hiểu,cũng không cần hiểu cái gì cả.



—Vấn đề bây giờ không phải là về phía tao.Mày hiểu không?Vấn đề ở đây là mày có chắc chắn rằng Sam có tình cảm với mày thật?



—Tao sẽ có cách của tao.



—Mày bình tĩnh lại đi,nhạy cảm vừa thôi.Là một thằng con trai,tình cảm của đối phương còn chưa xác định được thì tốt nhất đừng nên nói đến hai từ “Tư cách” và nói chuyện tương lai.Ok.



Ánh mắt của Nguyên Và Bảo đối nghịch nhau,trừ lúc nhỏ ra thì đây là lần đầu tiên họ quyết định tranh cãi với nhau về một việc gì đó mà gay gắt như vậy.



Nguyên mặt nghiêm lại,đôi tay nắm chặt thành hình nắm đấm.Bảo thì đỡ hơn,ánh mắt mong chóng chuyển đi chỗ khác.Không khí tự nhiên căng thẳng đến lạ,cộng thêm tiếng mưa nữa,tình hình hiện tại chẳng có gì là ổn cả.



Bảo mau chóng mở lời trước:



—Mày suy nghĩ quá nhiều rồi Nguyên à.Bây giờ mày đi nghỉ ngơi được rồi đấy.



Duy Nguyên nghe xong,cũng gật đầu một cái rồi đùng đùng bỏ đi.



—Tao xuống dưới nhà ngủ.Mày ốm thì ngủ ở trên đây đi.



—Ừm.



Đêm ấy cả hai người đều không ngủ được,mỗi người một suy nghĩ,một tâm trạng khác nhau.Nguyên biết hôm nay những lời bản thân nói ra có chút sai lầm và tức giận.Bảo thì lại khác,đón nhận sự tức giận của Nguyên một cách nhẹ nhàng hơn.



Thực ra trong lòng Nguyên,lần đầu tiên cậu ấy suy nghĩ nghiêm túc về một chuyện mà khiến bản thân thể hiện thái quá đến như vậy.Từ trước tới nay,ngay cả chuyện học hành cậu cũng chưa từng nghiêm túc một lần.Ấy vậy bây giờ,chỉ cần một lần rung động cũng có thể thay đổi tích cách con người ta một chút ít.Bây giờ tôi mới thực sự tin,có những người nguyện hi sinh cho người mình yêu quả là không sai.




Hai chiếc dép trên tay Nguyên rơi xuống,cậu ta lúc này mới được dịp thở dốc.



—May mày xuống kịp,không chắc tao chết non mất



—Sao,có chuyện gì?



—Qua đây,tao nói cho mà nghe.



—Mày dở à.



—Mẹ mày,nhà mày có ma đấy.



—Có Ma..



Bảo nói lên tỏ vẻ bất ngờ,Nguyên chạy lại bịt mồm.



—Nói nhỏ thôi.



—Mày tỉnh ngủ chưa?



—Mày thử im lặng mà xem,trong bếp vẫn có tiếng động kìa.Mà trời nóng như này,tao nằm ở đây lạnh vãi chưởng.Đã thế nửa đêm như có ai cào chân tao.



—Nguyên,mày đừng nói đùa tao như thế chứ.



—Mày rảnh hay sao mà nửa đêm tao gọi mày dậy để trêu,thằng điên?



—Mà chẳng phải vừa tao với mày cãi nhau sao?Giờ núp vào người tao làm gì?



—Tầm này cần đếch gì sĩ diện nữa..