Mối Tình Đầu - Nguyễn Phương Linh
Chương 20 :
Ngày đăng: 10:35 18/04/20
Bảo lườm nhẹ Nguyên,con trai gì mà vừa mới hùng hổ cãi nhau cho bằng được,giờ lại có thể trở mặt làm lành được ngay.Đúng trên đời này chỉ có duy nhất một mình cái tên Duy Nguyên đáng ghét này.
Bảo gắt nhẹ:
—Ôi trời,là con mèo,Khổ lắm.Có gì đâu mà đêm khuya hét toáng cả nhà lên.
Nguyên lúc này mới nhìn rõ thấy con mèo đi từ trong bếp ra.
—Ai mà biết là nhà mày nuôi mèo?
—Mày chơi với tao ngần ấy năm mà cái chuyện đơn giản như vậy cũng không biết?
—Chẳng phải mày mới chuyển về nhà mới này sao,có thánh mới biết được ấy.
—Thì giờ biết rồi đấy.
—Nãy giờ muốn rớt tim ra ngoài,tưởng đâu là ma.
—Ma ở cái mồm mày ấy.Suốt ngày,đã sợ ma thì xem ít phim thôi.Đỡ bận ảo tưởng
—Kệ tao,nói nhiều.Đi ngủ đê
—Bị mày làm cho mất giấc ngủ rồi,giờ còn ngủ nghê gì nữa.
—Thì cứ leo đại lên giường,làm gì thì làm.Không làm gì thì nhắm mắt vào là ngủ là được thôi.
—Mày lắm lí sự cùn thật đấy,càng nói càng bực.
—Ai bắt mày nói hả Bảo.
—Tao đi ngủ.Mày mà còn làm loạn là tao đuổi mày ra ngoài luôn đấy
—Mày dám à.Đúng là muốn làm chuyện tốt cũng khó mà
—Mày nói thêm câu nữa là tao làm thật đấy.
—Biết rồi..Doạ nhiều,giờ đi ngủ được chưa?mai còn đi học nữa
Bảo gật đầu nhẹ,nói thế cho Nguyên sợ thôi chứ thực ra cậu ấy trong lòng không có ý gì với Cậu bạn thân của mình cả.Hơn nữa,nhìn cái bộ dạng nhát gan,hơn nữa có phần hơi ngốc nghếch của Duy Nguyên cũng khiến Bảo phải nén cười.
—Tắt điện đi đấy.
—Để lát tao tắt,có mỗi cái bóng.
—Lát tắt hay là sợ ma không muốn tắt.
—Bảo này...
—Lại gì nữa..?
—Tao tiểu nhân nhiều rồi,thôi thì đêm nay mày cho tao nên phòng ngủ cùng nhé.
—Không thích.
—Mày mà không cho tao về nhà tao luôn bây giờ đấy.
—Về đi,không ai cản.Đi đường nhớ cẩn thận không ma nó bắt lại khổ ra.
—Thằng bạn đểu.
—Tao đùa thôi,có đi cùng lên cùng không đây.Không lên là tao tắt điện,đóng chặt cả cửa phòng đấy.
Những trận cười rả rích,chúng tôi lên phòng hát,mấy đứa còn về nhà nữa nên sợ không dám uống bia,chỉ gọi hoa quả,nước ngọt mới ăn thêm mấy cái đồ bim bim,bò khô mới mít sấy...thôi.
Tụi con trai đòi nhảy nhưng nhất định tụi con gái không chịu,Nhất định bắt phải cho hát nhạc nhẹ xong thế nào thì tính sau
Thế là từng đứa lên hát một.Được khoảng 10 phút thì Nguyên và Bảo đến.
Hôm nay Bảo mặc sơ mi,còn Nguyên mặc áo phông.Vẫn phong cách thường thấy.
Tôi ngồi nép vào một góc,không nói,lặng lẽ cầm cốc nước cam lên uống.
Nguyên vừa vào đã chạy lại cướp mic đòi hát.
Hát tận 3 bài liên tục như bò giống mà vẫn chưa chịu nhường mic như người khác.
—Thằng Nguyên,mày xuống cho người khác hát nữa.Đã méo có thời gian rồi,hát đã như bò giống.
—Bọn mày chê tao bò giống á.Bảo lên hát cho tụi nó sợ đi.
Bảo phía dưới lắc đầu,tỏ vẻ không muốn.Sau một hồi lâu được bọn con gái,con trai “kích” thì cũng chịu hát.
Tôi ngồi trong góc chỉ lặng nhìn khuôn mặt ấy.Tôi ngồi chân chiếu ngũ,một tay đưa lên chống vào cằm,tự chọn một tư thế thoải mái nhất để chuẩn vị thưởng thức bài nhạc của Bảo.
Nguyên đưa micro cho Bảo rồi nói
—Vẫn bài tủ hả?
Bảo khẽ gật đầu,rồi nhanh chóng chọn bài hát cho cậu bạn.
Và không thể trùng hợp hơn,đó chính là bài hát tôi rất thích,đã từng một thời gian mê mẩn mà nghe suốt.Từ lúc chuyển trường tới đấy cũng quên mất sở thích trong gu âm nhạc của mình.Bỗng nhiên tối hôm nay được nghe bài hát mình thích,được thể hiện bởi người mình thích,còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ.Chỉ là nội dung của bài hát ấy sao buồn quá,tưởng không liên quan nhưng bài hát ấy đang chất chứa tấm lòng của một ai đó...phải không?
Bài hát
“YÊU MỘT NGƯỜI KHÔNG THỂ YÊU..”
Nhạc vang lên cũng là lúc Thế Bảo chăm chú vào màn hình và cất giọng hát
“Anh thấy nhớ em không biết từ khi nào mà hình bóng, nụ cười ấy luôn trong tâm trí anh
Chỉ một lần anh lỡ nhìn vào sâu trong đôi mắt em
Làm cho nhịp tim anh như vội hơn
Trái tim anh như thiếu mất một mảnh ghép khi không có em kề bên anh, chuyện trò như những đôi tình nhân
Và ngày đó đã đến... ngày mà chúng ta xa nhau...
Em nói "anh đừng yêu thầm em"
Tại sao anh vẫn yêu, yêu người không thể yêu là em
Tại sao phải quên đi tình yêu bấy lâu tìm kiếm
Thời gian có làm ta quên được nhau hay không hay chỉ nhớ thêm nhiều
Lúc ban đầu ngỡ sau này mình bên nhau mãi mãi lâu dài
Đến hôm nay lòng anh vẫn thấy đau hoài
Anh chỉ có thể nhìn ngắm những bức hình của em để bớt chơi vơi....”