Mối Tình Đầu - Nguyễn Phương Linh

Chương 22 :

Ngày đăng: 10:35 18/04/20


Tôi chạy nhanh vào trong,bỏ lại một mình Bảo ở ngoài đó.



Vào đến nơi thì Nguyên ngay lập tức chạy lại hỏi tôi:



—Vừa chạy đi đâu thế.



Tôi trả lời cụt lủn



—Đi vệ sinh.



—Sao mặt mũi trong chán đời thế?



—Không liên quan tới cậu.



—Ô,sao lại không liên quan.



—Tôi đang mệt,không có tâm trạng để đùa với cậu đâu.



—Ai làm gì lại gắt gỏng lên như vậy,buồn cười thật ấy.



—Ai bảo cậu cứ muốn nói nhiều cơ chứ.



—Được rồi,là tại tôi cả.



—Không tại cậu,chẳng lẽ tại tôi.



—Sam này,muốn hát không?



—Không.



—Hát đi,cho tôi nghe thử giọng cậu.



—Không là không rồi lại còn



Lúc này Bảo cũng vào đến nơi.Tôi nhìn thấy nhưng cũng không để tâm lắm.Bỗng nhiên tôi kéo Nguyên lại gần hơn,khẽ nói vào tai cậu ấy.



—Nguyên này



—Hử?



—Cậu đưa tôi về được không?



—Bây giờ á?



—Ừm,đúng rồi.



—Sao thế,đang vui mà.



—Tôi hơi mệt.



—Được rồi,thế thì cùng đứng dậy thôi.



—Cậu không phiền đấy chứ.



—Cái đồ ngốc nhà cậu,phiền cái gì mà phiền



Tôi mỉm cười,vẫn là Duy Nguyên từ trước giờ vẫn là người tốt với tôi nhất.Tôi nhanh chóng lấy cặp sách nhỏ,nói vài câu với An rồi rời đi.Tôi nhận thấy Bảo đang nhìn tôi,ánh mắt thì tôi không đoán được.



Nguyên nói sau khi đưa tôi về sẽ quay lại quán hát,bắt tội cậu ấy đưa về như vậy quả thật trong lòng có đôi chút áy náy.Thực ra là một mình tôi cũng có thể đi về được,nhưng chẳng hiểu sao khi vừa thấy Bảo về lại phòng hát,tôi lại cảm thấy có chút khó chịu.Sau đó không ngần ngại mà nhờ Nguyên đưa về nhà.Tôi đang tự hỏi,liệu bản thân mình có phải quá ích kỉ rồi hay không?
—Thế là đã biết yêu rồi chứ gì?



—Ừm,đại loại là vậy.



—Không biết Nguyên khi yêu sẽ thế nào nhỉ?



—Cậu đừng có mà cười tôi,tôi lớn lắm rồi đó nha.



—Trời ơi,trẻ con trẻ mỏ giờ còn bày đặt muốn làm người lớn.



—Sắp 18 tuổi rồi chứ đừng có đùa.



—Thế thích ai,người đó tôi có biết không?



Do dự một lúc Nguyên cũng chấp nhận trả lời



—Sam biết đấy,hoặc cũng khó thể không biết?



—Vậy à,khó hình dung như.Không biết nhân vật nào mà dám cả gan cướp mất trái tim anh Nguyên nhà ta đây



—Cậu thử đoán xem?



—Người đó có xinh bằng tôi không?



—Trời ơi,phải xinh hơn chứ.Nghĩ gì vậy



—Quá đáng,tôi cũng xinh xắn chứ bộ



—Ừm thì xinh,thử đoán tiếp xem nào?



—Có dễ thương hơn tôi không?



—Tất nhiên là hơn rồi,còn phải hỏi.



—Người ấy hoàn hảo thế à



—Không,có một thứ mà kém xa Sam.



—Gì vậy..



—Đanh đá không bằng Sam,hay mít ướt lắm.



—Thôi thôi,người cậu miêu tả giống tiên nữ quá rồi đấy..



—Tiên nữ trong lòng tôi là đủ rồi



—Xừ,vậy thì cứ giữ trong lòng đi nhá.Mất công suốt ngày so sánh với tôi.Phát mệt



—Tất nhiên rồi.khỏi lo.



Tôi mặc thèm nói chuyện với Nguyên,hờn dỗi không thèm tiếp chuyện thêm.Ngoài mặt vậy thôi nhưng tôi cũng mừng vì Nguyên đã có người trong tim để thích.Như vậy cũng tốt,ít ra chuyện tôi thầm thích Bảo nếu sau này có bị bại lộ cũng không ngại Nguyên.



Nhưng có một điều tôi không biết là gương mặt tràn đầy sự thất vọng của Nguyên.Người con gái mà Nguyên miêu tả ấy không ai khác chính là tôi.Là tôi lúc khóc,là tôi lúc yếu đuối nhất,ấy vậy mà tôi chẳng thể nhận ra.



Nguyên cười,một nụ cười gượng không tên của kẻ thất bại không dám nói một lời tỏ tình.Phố buồn có tên,người buồn có tâm trạng,sao mà giống nhau đến thế.



Nắng mùa hạ phủ nắng đầy lòng ai,ve mùa hạ đang vội vã gọi ai,mưa mùa hạ đang cố xoá bóng hình ai...