Mối Tình Đầu - Nguyễn Phương Linh

Chương 23 :

Ngày đăng: 10:35 18/04/20


Duy Nguyên đưa tôi về đến đầu ngõ,tôi véo nhẹ vào hông cậu ấy rồi nói.



—Đưa tôi về đến đây là được rồi.



—Từ ngõ vào đến nhà còn xa lắm.Lên đây tôi đưa về tận nhà, đỡ phải mất công.



—Đưa đến đây là được rồi,cậu quay lại với mọi người đi.



—Sam không cho tôi đưa về nhà chắc sợ ba Sam hả.



—Ừm,ba tôi khó tính lắm ấy.



—Thì tôi là bạn của Cậu mà,có sao đâu?



—Ừ,Nguyên là bạn tôi,nhưng Nguyên lại là con trai.Mà ba tôi lại thuộc kiểu người rất không thích người khác giới đưa tôi về nhà.



—Vậy hả?



—Nếu Nguyên không muốn bị nhập viện thì bây giờ tôi leo lên xe,cho Nguyên đưa về này.



—Thôi thôi.,Nghe Sam kể mà ghê chết đi được.Thế này ai muốn làm con rể,chắc phải khổ lắm đây.



—Nhanh nhanh về đi,còn ở đó nói liên thiên được nữa.



—Biết rồi,Sam đi vào trước đi.



—Tí mà về lại quán hát thì nhắn tin lại cho tôi yên tâm nha.



—Rồi,tôi biết rồi.



Đợi bóng lưng cùng chiếc xe của Duy Nguyên rời đi,tôi mới quay ngược đầu,bước chân nhanh chóng rảo bước về phía con ngõ gần nhà.



Vài quán tạp hoá vì vẫn còn sớm nên điện vẫn sáng đèn.Tôi đi chầm chậm,thử cảm nhận cái "nóng" của mùa hạ.



Bụng thì đói meo,tôi ghé vào quán bánh mì nhỏ cạnh nhà mua một tận 3 bánh mì lận.Cô bán hàng thì không có lạ lẫm gì với gương mặt của tôi



Vừa cho bánh mì vào túi cô nói:



—Hôm nay ba không về hay sao,mà lại ăn bánh mì một mình thế này.



Tôi cười đáp,cố không lộ vẻ mệt mỏi:



—Dạ không,cháu với ba cháu ăn cơm rồi.Vừa cháu đi có chút việc,tự nhiên qua đây thấy bánh mì ngon quá nên thèm mua ăn đấy ạ.



Cô bán hàng nghe xong lời giải thích của tôi rồi cười to, giọng điệu có phần trêu trọc



—Vậy hả,Con gái mà ăn đêm như này là nhanh béo lắm đấy.
Ánh mắt tôi như chứa đựng đầy sự căm phẫn



Tôi đang suy nghĩ liệu có phải chính cô Tú là nguyên nhân khiến ba mẹ tôi li hôn hay không? Bây giờ khi nhìn gương mặt hiền lành mà tôi đã từng có thiện cảm của cô ấy, tôi chỉ muốn gạt bỏ hết những kí ức đã từng đẹp đẽ ấy ra khỏi tâm trí tôi



Mẹ thậm chí còn hơn cô ấy gấp nghìn lần.À không cô ấy còn chẳng đủ xứng đáng để được tôi so sánh với mẹ.Đến sự cân bằng còn không có thì so sánh để làm cái gì cơ chứ.Ấy vậy mà thay vì chọn mẹ,chọn tôi và chọn Xương Ba lại chọn cô Tú.



Đó cũng chính là nguyên nhân ba mực mực chuyển lên Hà Nội Nếu đã muốn chạy theo tình mới đến như vậy tại sao không để tôi lại dưới quê với mẹ đi cho tôi đi cùng làm gì, để giờ khi phát hiện ra sự thật đau lòng như vậy tôi biết phải làm thế nào đây?



Thực ra không phải lần một lần hai tôi thấy ba và cô Tú lén lút gặp nhau như vậy.Nếu không phải chuyện gì mờ ám vậy tại sao lại giấu tôi.



Hơn nữa tôi còn nhớ lúc mẹ gặp cô Tú ở bệnh viện hôm tôi mổ ruột thừa,tôi còn nhớ mẹ nói cô ấy là hồ li tinh kẻ thứ ba,nhưng khi tôi hỏi lại thì một mực mẹ phủ nhận không tiết lộ điều gì cả.Đến bây giờ tôi mới hiểu ra cặn kẽ mọi chuyện.



—Con muốn nghe một lời giải thích từ Ba chứ không phải từ cô ấy,một người ngoài



—Ba nói con đi vào trong nhà



—Con không vào



—Đừng gó mà bướng nữa.



—Ba đừng có như thế,nếu ba và Cô Tú không có gì tại sao không nói luôn ở đây đi



—Chuyện người lớn,con còn bé



—Thế nào là còn bé,chẳng lẽ ba đợi đến lúc ba và cô Tú cưới nhau rồi con mới được biết sao?



—Con ăn nói hơi quá rồi đấy Sam,vào nhà



—Được,con sẽ vào nhưng ba phải trả lời con câu hỏi này đã.



—Ba không có nghĩa vụ phải trả lời con



—Ba mẹ li hôn là do đã hết tình cảm,không tìm thấy tiếng nói chung.Hay là do ba đã thay lòng đổi dạ,đi ngoại tình và người người tình của ba không ai khác chính là cô Tú.



—Sam



Tôi khóc,đến lúc này tôi khóc thật rồi.Người ba mà tôi yêu thương ngưỡng mộ như vậy lại làm ra một chuyện đáng xấu hổ với mẹ mà có lẽ tôi sẽ chẳng thể nào tha thứ.Nỗi uất ức của tôi như dâng trào tân lồng ngực.Trong lòng tôi bây giờ ngoài cảm xúc căm ghét ra thì không còn cảm xúc nào hơn nữa.



Bây giờ tôi đã biết được nguyên nhân vì sao ba hay đi làm về muộn,vì sao lúc trước khi kí đơn li hôn với ba mẹ đã khóc nhiều đến như vậy.



Tôi trách ba một,thì càng trách bản thân mình mười.Tại sao lại đem lòng yêu quý một người phụ nữ đã cướp mất ba của em tôi,cướp mất chồng của mẹ tôi chứ.



Tôi quay ra nhìn cô Tú,ánh mắt nhìn cô không hơn không kém,trong đó xen lẫn cả sự tột cùng của phẫn nộ và khinh bỉ.



—Xin lỗi cô,cháu có một người mẹ rồi.Duy nhất chỉ một.Và cháu cũng không cần thêm bất cứ một người mẹ nào khác,đặc biệt là một người phụ nữ cướp chồng người khác,sau này sẽ mang danh “Dì ghẻ”.Coi như cháu cầu xin cô,cô đừng xuất hiện trong cuộc đời của ba con cháu nữa được không?