Mối Tình Đầu - Nguyễn Phương Linh

Chương 35 :

Ngày đăng: 10:36 18/04/20


Tôi thẫn thờ nhìn bóng lưng Của Thế Bảo rời đi trong biển người ở sân trường.Toàn thân tôi run rẩy như dâng trào cảm xúc đến tột độ.Lời nói ai ồn ào át cả tiếng lòng tôi



Tôi thấy tai tôi ù đi,lúc này chỉ vang vẳng bên tai vài điệu nhạc ghi ta vừa rồi Bảo chơi.Tiếng đàn như khơi gọi trái tim tôi vực dậy để nói với Bảo.Tiếng lòng ấy như đánh thức hồn ai đang bị lạc nhau giữa biển trời mênh mông ngoài kia.Nhưng không,Bảo đã quay lưng đi thật rồi,tiếng lòng ấy cũng đi theo Bảo nhanh hơn cả những ngôi sao băng nhẹ nhàng vô tình lướt qua bầu trời đêm..Hoá ra,Tôi cũng chỉ là một trong số những người bước qua cuộc đời cậu ấy,một nhân vật phụ mờ nhạt với một cái kết cay đắng.



Nước mắt rơi xuống.Có lẽ trái tim tôi đang thực sự tổn thương.Cái cách mà Bảo lặng lẽ hay gián tiép làm trái tim tôi tổn thương.Yêu đơn phương là vậy..



Bây giờ liệu có phải là lúc tôi nên bỏ một số thứ ra khỏi cuộc đời mình,những mối quan hệ đã cũ,những người bạn đã từng rất thân,và cả những người bạn đã đem hết tình cảm đặt vào họ.



An chạy lại,như muốn kéo tôi lại để đi đâu đó.Tôi cúi mặt,cố che đi đôi mắt vẫn còn đỏ do khóc.



—Chạy đi đâu mà vừa rồi tao tìm mãi.Đi thôi,hôm nay lớp mình đi ăn liên hoan.Cả lớp cùng cô giáo đang đợi ngoài kia rồi,giờ chỉ chờ mỗi mày thôi đó.Nghe không?



—Ừm,đi thôi..



Giọng tôi nghẹn lại,quay mặt bước đi mà lòng biết bao cảm xúc.Đúng thật,Yêu một người không trân trọng tình cảm của mình,còn tệ hơn là sống cô đơn...



"Ngày không nhau – Cỏ Hoang Tình Buồn



Đường xưa hoa nở thật nhiều



Bóng anh không thấy buồn hiu hắt buồn



Thẫn thờ nước mắt chợt tuôn



Thầm rơi từng giọt lách luồn lá hoa.



Nhìn theo chiếc bóng nhạt nhòa



Duyên xưa trốn chạy...tình xa mất rồi



Một mình trọn kiếp đơn côi



Từng đêm khắc khoải bồi hồi ngẫn ngơ.



Trách cho cơn gió hửng hờ



Bỏ mây ngóng đợi...bơ vơ chạnh lòng



Còn gì đâu nữa mà mong



Đò chiều bỏ bến quên dòng sông sâu.



Năm canh thức trắng gọi sầu



Hồng nhan phận bạc đớn đau suốt đời
Tôi rủ An về nhà ngủ.Nó đồng ý nên nó đưa tôi về nhà luôn.



Nào nó đã đưa về nhà.Hình như giờ men bia mới tác dụng lên người nó.An chạy xe một phát lên tận phía cầu Nhật Tân để hóng gió.Con điên này,tôi cũng phát hoảng với nó mà thôi.



Nhưng mà khi lên đây thấy không khí dễ chịu hơn hẳn này.Xe cộ tầm này cũng ít qua lại,hai đứa con gái lang thang bên cạnh một chiếc xe đạp điện chứng tỏ hai đứa gan cũng to lắm đấy.



Gió lùa nhẹ vào từng khẽ tóc làm đứt dây nịt nhỏ đang cột trên mái tóc tôi,Tóc bung ra rồi hoà cùng làn gió xoã hết vào mắt,vào mặt.



Tôi đứng lại,Gọi theo An.



—Đợi tao buộc tóc đã.



An nghe xong,theo phản xạ dắt xe lùi lại.



—Tóc dài thế cắt đi cho đỡ vướng.



—Không thích tóc ngắn.Mà mỏi chân quá,đứng đây hóng gió tí rồi về



An ngạc nhiên



—Muộn lắm rồi đó.



—Đã mất công muộn rồi thì cho muộn hơn tí cũng không sao đâu.



—Ừm,nghe theo lời mày đó.



An và tôi đứng song song nhau,An thì đưa ánh mắt hướng lên bầu trời đen thăm thẳm có vài ngôi sao đang điểm xuyết.



An hỏi



—Này ước gì ngoài đời có sao băng thì thích nhỉ?



—Trước giờ chỉ thấy có trên phim không à?



—Nếu có sao băng thật mày muốn ước điều gì nhất?



—Tại vì nhiều thứ muốn ước quá nên không biết ước cái nào?



—Tao cũng giống mày Sam ạ?



Còn tôi,thay vì phải nhìn lên bầu trời,nơi chất chứa nỗi niềm hi vọng,một tương lai của thứ ánh sáng kì diệu.Tôi lại nhìn xuống khoảng không vô định dưới cây cầu.Trông vô thức tôi nở một nụ cười ngốc nghếch khó hiểu rồi hỏi An.



—An Này,nếu bây giờ tao mà nhảy xuống đây thì không biết sẽ thế nào nhỉ?