Mối Tình Đầu - Nguyễn Phương Linh
Chương 36 : Đoạn kết
Ngày đăng: 10:36 18/04/20
An nghe tôi nói xong,hai con mắt liền trợn tròn lên mà phát hoảng.Nó vung tay,kéo lấy cái cổ tôi lại,cấm tôi cúi đầu sâu để nhìn xuống phía dưới cây cầu
Miệng nó chu lên quát:
—SAM,mày bị điên à?
—Sao lại điên.
—Ai cho mày nhảy,làm sao mà nhảy?
—Tao mới chỉ hỏi chơi vậy thôi mà.
—Liên thiên.Về nhà mau lên.
—Thì về thôi.
Tôi nhanh chóng leo lên phía đằng xe An trước,An đi sau,sau đó bực dọc lên ga rồi đi.
Xe di chuyển trên con đường vắng người qua lại.Tôi và An vừa hóng gió,vừa nghêu ngao vài câu hát..
Đợi An đi chầm chậm lại con ngõ gần nhà tôi,tôi mới nói.
—An này.
—Hả?
—Tao thích Bảo mày ạ.
—Ừm,biết rồi.
An trả lời khá bình thản khiến tôi hơi ngạc nhiên.
—Mày không ngạc nhiên sao?
—Không,tao biết mà.Thấy ánh mắt của mày là tao hiểu.
—Quả nhiên.
—Thế rồi sao nữa.Người ta có thích mày không?
—Ừm...thì...
—Kiểu trả lời thì chắc là yêu đơn phương rồi đúng không?
—Ừm...thì là vậy...
—Haizzz...hắn ta là cái gì mà lại khiến bạn thân tôi đau lòng đến vậy chứ.Hắn ta suy cho cùng cũng chỉ là cái tên có hai chữ Thế Bảo.
—An,mày nói đúng.Cậu ta là cái thá gì mà lại khiến nước mắt tôi rơi chứ.
— Đồ ngốc.Tôi biết lâu rồi
—Cậu biết lâu rồi.
—Ừm,vậy....vậy...Bảo có thích tôi không?
—Cậu đừng hỏi tôi như thế?
—Bảo không thích tôi đúng không?Vậy tại sao hôm nay còn đứng dưới mưa chúc mừng tôi như vậy...
—Vì đây có thể sẽ là lần cuối cùng tôi làm một việc đẹp đẽ nhất dành cho cậu.
—Sao cậu có thể nói như vậy chứ.
—Bởi vì tôi cũng không biết phải làm gì khác hơn ngoài chúc phúc cho cậu cả.
Trái tim tôi bây giờ như những hạt mưa rơi xuống đất vỡ tan.
—Tại sao tôi phải buồn,vì những điều cậu đã nói chứ.
—Sam,cậu nói đúng.Cho lên từ ngày hôm nay nhất định phải luôn khiến bản thân chỉ tiếp nhận nhiều chuyện vui vẻ mà thôi
—Chúng ta liệu có thể bên nhau hay không?
—Xin lỗi...
— Dù sao thì cũng cảm ơn cậu vì đã đem lòng đã thích tôi một cách ấm áp đến như vậy...
—Bảo,cậu có thể rời đi được rồi...
—Hải Sam,sinh nhật vui vẻ...
—Thực sự rất muốn ở bên cậu...
Câu nói chưa nói xong thì phía bên kia chỉ nghe thấy tiếng “tút tút”...Bảo rời đi dưới mưa mang một cảm giác không thể dễ chịu.Nếu biết lời chúc mừng sinh nhật nó đau lòng đến vậy thì tôi đã không bắt máy.
Duyên là do trời ban phận là do người tạo nhưng không phải cặp đôi nào đến với nhau cũng đều hạnh phúc mĩ mãn với cái kết như truyện cổ tích giữa đời thực...và tôi và Bảo cũng giống như vậy.
Đau khổ nhất là khi yêu ai đó, thương ai đó mà không thể ở bên, không thể nói ra nỗi lòng của mình với người ấy.
Bây giờ tôi mới đau khổ nhận ra một sự thật là có những người chỉ có thể ở trong tim ta chứ không bao giờ có thể bước cùng ta đi đến cuối cuộc đời
Đoá hoa tường vi ngày mưa thực sự đã héo tàn thật rồi...
Đến cuối cùng tôi vẫn không thể làm cho kì tích xảy ra là làm cả thế giới của cậu ấy..
Thông báo: Vẫn còn ngoại truyện (5 chương).Sẽ đăng sau khi có bản audio.