Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam: Vong Tích

Chương 61 : Quang minh thần điện (một)

Ngày đăng: 20:41 19/04/20


Bước nhanh rời khỏi quầy hàng của nữ pháp sư vong linh, Hayden đến một quầy hàng khác bị vây quanh trong ngoài ba tầng, ngay cả chủ quán cũng không nhìn thấy.



Các pháp sư vong linh giữ trật tự không tồi, một đám im lặng xếp hàng, an tĩnh đến mức không giống như đang giao dịch mà như đang ai điếu.



Hayden chờ một lát không thấy động tĩnh, liền tính toán tiết kiệm chút thời gian đi nơi khác nhìn trước xem.



Đội ngũ đột nhiên di chuyển, tựa như con rắn thức tỉnh khỏi giấc ngủ đông, chậm rãi giãn mở ra. Hai vòng người trong cùng lục tục rời đi, hắn rốt cục thấy rõ ở chính giữa là một lều trại xanh lá. Một người đàn ông kéo cái rương ra khỏi lều trại, sau đó mở rương, “Đây là nhóm hàng thứ hai, mọi người nhìn xem có gì muốn trao đổi.” Gã ta nói xong, đem từng kiện từng kiện hàng bày ra.



Đều là mấy cái bàn chải lớn lớn nhỏ nhỏ cùng vài cái chai kỳ kỳ quái quái, Hayden nhìn lướt qua định rời đi, nhưng Mundra kéo tay hắn lại.



“Em muốn mua à?” Hayden hồ nghi nhìn cậu.



Mundra chỉ vào một cái bàn chải lông xanh trong tay người đàn ông, kích động: “Muốn!” Tuy rằng không phải cái bị thất lạc kia, nhưng cán hai cái giống nhau, cầm vào chắc cũng cho cảm giác như nhau!



Hayden thấy có người xuất ra đủ loại xương cốt, yên lặng thả kim tệ trở về, hỏi: “Xương cốt em nhặt còn không?”



Mundra sờ soạng trong túi không gian, lấy ra một cái sọ.



Hayden: “…”



Mundra cố gắng đưa cái sọ tới trước mặt người đàn ông.



Người đàn ông ngắm nghía hỏi: “Cô muốn đổi cái gì?”



“Bàn chải!” Mundra tham lam nhìn thứ trong tay gã ta.



Người đàn ông lắc đầu: “Cái này không được. Khối sọ của cô nhiều nhất đổi được…” Gã chọn từ trong đám bình lớn bình nhỏ của chiếc rương ra một cái bình thiệt bé, “Cái này.”



“Bàn chải!” Mundra không thèm chớp mắt.



Người đàn ông cười nhạo, quay đầu tiếp nhận giao dịch của những người khác.



Hayden đang vội tìm phụ thân, dứt khoát lôi một túi kim tệ ra quơ quơ trước mặt gã, “Dùng cái này được không?”



Người đàn ông nghe thấy tiếng đinh đinh đang đang thì ngẩn người, “Là cái gì?”



Hayden không nói gì mở túi, lộ ra kim tệ bên trong.



Người đàn ông đột nhiên xoay người hô về phía lều trại: “Dorothy, xem cái này có thể để làm trang sức không?”



Dorothy?




Mundra mờ mịt nhìn hắn, kéo tay hắn ra hỏi: “Làm sao vậy?”



Hayden kinh ngạc: “Em không thấy khó ngửi sao?”



Mundra ngửi mạnh hai cái, “Không tồi.” Kỳ thật hương vị này đối với Mundra rất là thân thuộc. Còn nhớ rõ trước kia mỗi lần thầy để thi thể phát ra mùi này, ông ấy sẽ sai cậu dùng nước thuốc chà lau một lần để bảo dưỡng.



Hayden nhìn đến da đầu run lên. Phụ thân thích sạch sẽ. Ông thật sự ở trong này? Có thể… chỉ là trùng hợp hay không? Có lẽ bề ngoài người kia có chút giống…



Ầm.



Phòng tối như mực truyền đến tiếng va chạm.



Hayden kiên trì vọt vào.



Dorothy đứng giữa phòng. Mũi chân nàng đặt trước một đống nằm úp sấp, ánh sáng quá mờ không nhìn rõ, nhưng từ tiếng thều thào trên mặt đất phát ra, có thể khẳng định thứ này có thể chuyển động.



“Còn, cho… ta.” Trên mặt đất truyền đến tiếng gầm nhẹ bị kìm chế.



Dorothy nói: “Ông ấy đã chết.”



“Còn, cho, ta.” Ba chữ y hệt, giọng nói lại vang lên.



Hayden ngồi xổm xuống, cố gắng phân biệt mặt đối phương. Bên cạnh sáng lên ánh lửa, Mundra không biết từ nơi nào tìm được giá nến, đang dùng hai tay cầm, ngồi xổm bên cạnh hắn chiếu sáng cho hắn.



Nương theo ánh lửa, Hayden rốt cục thấy rõ mặt người kia.



Một khuôn mặt rất khó có liên hệ với ký ức.



Trong trí nhớ, người đó thần thái phấn chấn, tràn ngập sung mãn, dù chia rẽ gia đình người khác cướp chồng người khác, vẫn mang bộ dáng đúng lý hợp tình. Nhưng hiện giờ, râu dài ra, hai mắt vô thần, hai gò má và hốc mắt lõm sâu, duy nhất không đổi, đại khái chỉ có cái mũi thẳng tắp.



Tay ông ta đột nhiên bắt lấy giầy Dorothy, “Trả ông ấy lại cho ta.”



Hayden đột nhiên bừng tỉnh.



Nếu hắn ta còn sống, người kia không phải là…



Hắn nắm cánh tay Dorothy, dùng một chút lý trí cuối cùng khắc chế sức lực bàn tay, trầm giọng hỏi: “Một người đàn ông khác ở đâu?”



Dorothy trả lời: “Tôi bỏ ở nơi trữ xác, chắc đã bị xử lý xong.”