Mộng Tiên Tại Hoài

Chương 6 :

Ngày đăng: 02:16 19/04/20


“Mau cởi! Không cho phép nói là không cởi không tắm, cẩn thận ta đánh mông ngươi.”



Những lời này tựa như đang mắng tiểu hài tử, rất chi hài hước, thế nhưng Cảnh Dịch Âm nghe vào tai dở khóc dở cười. Với võ công của Cảnh Dịch Âm mà nói, chỉ cần một chưởng nhẹ hều cũng có thể đánh bay Cổ Mộng Tiên, thế nhưng Cổ Mộng Tiên không biết trời cao đất dày mà ra lệnh như vậy khiến y tay chân luống cuống, trong lúc hoảng thần đã bị Cổ Mộng Tiên kéo thượng sam ra. Cảnh Dịch Âm hoàn hồn lại, sợ Cổ Mộng Tiên còn cởi tiếp y sẽ bất giác nổi lên phản ứng, không thể làm gì khác hơn là tự cởi hạ khố, vội vàng ngâm vào trong nước.



“Rửa sạch tất cả, mặt, dưới nách, bắp đùi tất cả đều phải hảo hảo tẩy rửa! Còn có hạ bộ, ta nhìn ngươi rửa.”



Cảnh Dịch Âm bị hắn răn đe như tiểu hài tử, đợi tới lúc toàn thân sạch sẽ, thay đổi y phục, Cổ Mộng Tiên còn ghé sát vào trước ngực y ngửi một chút, xác định không ngửi thấy mùi lạ, mới gật đầu thỏa mãn nói



“Như vậy còn không tệ lắm.”



Cổ Mộng Tiên biết Cảnh Dịch Âm còn chưa dùng bữa sáng, tắm rửa xong lại lôi kéo y ra ngoài ăn. Cổ Mộng Tiên đã ăn no rồi mới tới, nhưng vẫn cùng ăn với Cảnh Dịch Âm. Khoảng thời gian này Cảnh Dịch Âm ăn không ngon ngủ không yên, thế nhưng lúc này có Cổ Mộng Tiên bên cạnh, khẩu vị cũng khá hơn hẳn, ăn không ít món.



“Uy, ngươi… ngươi không có ngân lượng sao? Vì sao không trang trí nhà cửa một chút?” Nói tới tiền, Cổ Mộng Tiên mặc dù hỏi thẳng, nhưng ngữ khí uyển chuyển rất nhiều, sợ Cảnh Dịch Âm quả thực là không có của cải, làm tổn thương y.



“Ngân lượng thì có, chẳng qua là không có lòng dạ nào đi làm những việc đó.”



Nơi có Mộng Tiên thì mới là nhà, đã không có Mộng Tiên, ở đâu cũng như nhau, thế nhưng những lời này đương nhiên không thể nói ra trước mặt Mộng Tiên.



“Hóa ra là vậy.” Cổ Mộng Tiên gật đầu.



Kết quả, buổi chiều Cổ Mộng Tiên bảo mấy người công nhân tới chỉnh đốn Cảnh trạch một phen, còn hô quát Cảnh Dịch Âm tới hỗ trợ. Cảnh Dịch Âm – vị chủ nhân thực sự có lẽ là quá mức kinh ngạc, không biết phản ứng thế nào, tùy ý Cổ Mộng Tiên đổi mới lại trạch viện, hơn nữa y nhẫn nhục chịu đựng, mệnh lệnh của Cổ Mộng Tiên không dám không nghe, đã thế một chút chính kiến cũng không có, khiến Cổ Mộng Tiên có lúc còn nổi giận mắng y, chưa thấy có ai lại không thèm để ý tới bài biện trong nhà mình như thế. Sau ba, bốn ngày chỉnh lý gian nhà, quả nhiên là di nhân không ít, chí ít cái mùi ẩm mốc khó chịu cũng đã biến mất, bằng không ai ở cũng sẽ sinh bệnh.



(di = vui vẻ, di nhân chắc là làm cho người ta thấy thoải mái, dễ chịu hơn)



Cổ Mộng Tiên lại chê đình viện Cảnh gia quá mức đơn điệu, nói phải thêm chút hương hoa, lôi kéo Cảnh Dịch Âm đi mua. Cảnh Dịch Âm khí lực rất lớn, Cổ Mộng Tiên mua bao nhiêu chậu hoa mầm hoa, Cảnh Dịch Âm chỉ cần một tay là có thể cầm hết. Nhưng khách mua hoa phía trước bọn họ thì không được như thế, đang cầm chậu hoa lại vấp chân một cái, chậu hoa sắp sửa nện vào chân của Cổ Mộng Tiên đi phía sau



“Cẩn thận!” Cảnh Dịch Âm kéo Cổ Mộng Tiên qua, đưa hắn ôm chặt vào ngực. Một mùi hương nam tính nhẹ nhàng khoan khoái phả vào mũi, bên má là tiếng tim đập ấm nóng của Cảnh Dịch Âm, thình thịch rung động, trong lòng Cổ Mộng Tiên cứng đờ, cảm thấy mùi hương thật dễ ngửi, hơn nữa ***g ngực này sao lại quen thuộc như vậy nhỉ?



Hai người nhìn nhau, trong mắt Cảnh Dịch Âm tràn đầy lo lắng cùng trân ái dành cho hắn, Cổ Mộng Tiên thì mang gương mặt đỏ bừng rất bất minh, tim cũng nhảy loạn lên, hắn vội vàng đẩy Cảnh Dịch Âm ra, chột dạ tìm một chủ đề câu chuyện khác.



“Đừng… đừng làm rơi hoa.”



Cảnh Dịch Âm không nói thêm gì, mang theo chậu hoa, trở về đình viện Cảnh gia, hai người bắt đầu trồng hoa trong tiền viện. Cổ Mộng Tiên ở bên đào đất, nhưng dù sao cũng yếu sức, đào không được bao lâu đã thở hồng hộc; còn Cảnh Dịch Âm thì đã đào được mấy cái hố từ lâu, liền săn sóc bảo Cổ Mộng Tiên sang một bên nghỉ ngơi, mình y gieo hạt giống xuống là được.



“Sang năm nảy chồi, viện này sẽ không đơn điệu như cũ nữa, đến lúc đó ta sẽ đưa Hỉ Nhi cùng đến xem.”



Cổ Mộng Tiên hào hứng nói, đột nhiên nghĩ tới Cảnh Dịch Âm không biết Hỉ Nhi là ai, liền giải thích



“Đúng rồi, Hỉ Nhi là vị hôn thê của ta, chúng ta không bao lâu nữa sẽ thành thân.”



Cảnh Dịch Âm nghe vậy cứng đờ, sắc mặt chuyển đen, trầm mặc hẳn xuống. Cổ Mộng Tiên vẫn hồn nhiên chưa phát giác ra, vui vẻ nói rất nhiều, một lúc mới phát hiện toàn là độc thoại, Cảnh Dịch Âm căn bản chưa từng hé răng.



“Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe không vậy?” Cảnh Dịch Âm vẫn trầm mặc như trước.
Cái bánh bao mới ăn phân nửa bị đặt xuống, hai mắt ngấn nước, có vẻ như sắp rơi.



“Là ta không tốt à? Vậy nên ngươi mới muốn đi?”



“Chuyện không liên quan tới ngươi. Ta vốn không ở đâu cố định, ở đây chán rồi thì đi tới chỗ khác ở, đó là cá tính của ta, không liên quan tới ngươi.” Y nói thản nhiên, trong ngôn ngữ có quyết tâm nhất định phải đi.



Một giọt nước mắt to đùng không thể kiềm chế được nữa, tuôn ra như vỡ đê.



“Đừng đi! Van cầu ngươi, đừng đi! Nếu không ở đâu cố định, vậy ngươi có thể định cư ở dây, như vậy chúng ta có thể qua lại thăm nhau…”



Cảnh Dịch Âm tiếp tục trầm mặc như trước. Cổ Mộng Tiên cũng chẳng quản rụt rè gì nữa, nhào tới trên người Cảnh Dịch Âm, ôm vai y, bốc đồng khóc cầu



“Đừng mà, đừng, ta muốn ngươi ở đây!”



Hương vị mơ hồ từ trên người Cổ Mộng Tiên truyền tới, vẻ mặt cố kìm nén của Cảnh Dịch Âm bắt đầu sụp đổ. Nước mắt của Cổ Mộng Tiên ướt đẫm vai y, giọt lệ ấm nóng vẫn như trước đây chỉ cần chốc lát liền có thể hòa tan tim y, y không khỏi vươn tay ôm chặt lấy Cổ Mộng Tiên.



Thế nhưng Cảnh Dịch Âm biết, mình không thể tiếp tục ở đây nữa, tất cả đều là sự lăng trì đối với y! Hôm nay y chỉ có thể tại lúc Cổ Mộng Tiên phát tác thì cùng hắn hành lễ phu thê, mà Mộng Tiên tỉnh lại xong thì quên hết, vậy thì y rốt cuộc là cái gì?



“Xin lỗi, Mộng Tiên, chúng ta chung quy cũng phải xa nhau thôi.” Đây là sự thực, y chỉ có thể kiên quyết.



“Vì sao phải xa nhau? Không muốn! Ngươi là bằng hữu tốt nhất, giỏi nhất của ta, ta muốn vĩnh viễn cùng một chỗ với ngươi!”



“Ta không muốn làm bằng hữu tốt nhất của ngươi!” Cảnh Dịch Âm gầm lên như thụ thương, đẩy mạnh Cổ Mộng Tiên ra.



Cổ Mộng Tiên thể cốt bạc nhược, bị đẩy mạnh xuống giường, trong nháy mắt hai gò má tái nhợt. Cảnh Dịch Âm lập tức lại hối hận, y vỗ nhẹ lưng hắn xin lỗi



“Xin lỗi, ta đẩy ngươi đau không? Mộng Tiên?”



Cổ Mộng Tiên ngậm chặt miệng, một câu cũng không đáp, trái lại đẩy tay y ra. Cảnh Dịch Âm bắt đầu sốt ruột.



“Ta là người luyện võ, lực tay rất mạnh, có phải là làm ngươi đau rồi không?”



Cổ Mộng Tiên tựa như quyết tâm không lên tiếng, chỉ là từng giọt lệ cực lớn vẫn lăn xuống. Hắn vùi mặt vào gối, không ngừng nức nở.



Thấy hắn khóc thương cảm như vậy, tim Cảnh Dịch Âm cũng nát vụn. Y vốn phải bảo vệ người âu yếm, nhưng lại không cẩn thận làm hắn bị thương!



Y làm theo lời Bạch Như Sương, rời xa Mộng Tiên, thì mới mong hắn tránh được tử kiếp; Mộng Tiên đích xác vượt qua tử kiếp, nhưng y cũng mất đi Mộng Tiên. Nhưng mà, dù y không hề là người trong lòng Mộng Tiên yêu nhất nữa, Cảnh Dịch Âm vẫn không đành lòng nhìn hắn khóc lóc bi thương như vậy.



Cảnh Dịch Âm cắn răng một cái, nói rằng



“Ta không đi nữa, cho đến lúc ngươi…ngươi thành hôn.”