Mộng Tiên Tại Hoài

Chương 7 :

Ngày đăng: 02:16 19/04/20


Cảnh Dịch Âm miễn cưỡng thỏa hiệp, nhưng dù sao y cũng không thể chịu đựng được chuyện Cổ Mộng Tiên cùng nữ tử khác song túc song phi, bởi vậy chỉ hứa hẹn là đợi tới lúc Cổ Mộng Tiên thành thân.



Cổ Mộng Tiên mở lớn đôi mắt ngập lệ



“Không muốn, vì sao thành thân xong ngươi lại phải đi?”



“Cuối năm ta có việc phải ra ngoài. Ta đáp ứng ngươi, sẽ mau trở lại.” Lần đầu, Cảnh Dịch Âm nói dối Mộng Tiên yêu dấu.



“Thật, thật vậy chăng?” Cổ Mộng Tiên run run hỏi, ngây thơ tin lời y. “Thật, đừng khóc nữa. Vừa nãy ta đẩy ngươi có làm ngươi đau không?”



Cổ Mộng Tiên gật đầu đầy thương cảm



“Có, cánh tay ta đau quá, ngươi phải xoa bóp giúp ta…”



Hắn vươn cánh tay phải màu hồng cánh sen, vén áo lên. Cảnh Dịch Âm ngồi bên giường, xoa bóp tay giúp hắn, một mặt thấp giọng xin lỗi, rốt cuộc dỗ được Cổ Mộng Tiên nín khóc mỉm cười. Hắn ngồi dậy, kề sát vào Cảnh Dịch Âm, vươn cánh tay trái không hề đau ra cho y xoa, Cảnh Dịch Âm cũng xoa.



“Thật thoải mái á, lực tay ngươi xoa bóp thật là thoải mái.” Trong giọng Cổ Mộng Tiên có chút làm nũng, hiển nhiên là chuyện Cảnh Dịch Âm đồng ý lưu lại khiến tâm tình hắn rất tốt. Cảnh Dịch Âm không nói nhiều lời. Cổ Mộng Tiên lại nhích về phía y, cảm thấy nhiệt độ cơ thể y huân tới thật thoải mái, tay chân hắn vốn lạnh lẽo, lúc được Cảnh Dịch Âm xoa bóp hình như thấy ấm áp hơn.



“Dịch Âm ca, ta… Ta có thể gọi ngươi như vậy không?”



Cảnh Dịch Âm run lên, không dám nhìn hắn. Tiếng gọi ngọt ngào quen thuộc đó tựa như trở lại ngày xưa, khi y mới quen Mộng Tiên, hai người sống cuộc sống thần tiên quyến lữ, yêu thương lẫn nhau, Mộng Tiên trên giường khả ái mê ngươi… (này này câu sau nó có liên quan tới câu trước k vậy??!)



“Ta không thể gọi ngươi là Dịch Âm ca ư?” Thấy y bối rối, Cổ Mộng Tiên thấp giọng, hình như lại muốn khóc.



“Đừng khóc, ta tình nguyện chỉ là một ác quỷ ghê tởm trong lòng ngươi.”



“Ta không hiểu ngươi vì sao nói như vậy!” Cổ Mộng Tiên có chút ủy khuất “Là bởi vì trước đây mắng ngươi ác quỷ, vậy nên lòng ngươi không thoải mái, mới châm chọc ta như vậy sao?”



“Không phải, Mộng Tiên, không phải.”



Đang khi nói chuyện, bỗng nhiên bên ngoài truyền tới một trận âm thanh ầm ĩ. Cửa phòng bị mở, Cổ Mộng Tiên sửng sốt một hồi, chỉ thấy nữ tử thanh xuân xinh đẹp không gì sánh được, nhưng hiển nhiên là cũng nhanh nhẹn dũng mãnh không gì sánh được, xông vào trong. Nàng mặc trang phục đỏ chói, rực rỡ tựa như chính cá tính của nàng.



“Cảnh Dịch Âm, ta rốt cuộc tìm được ngươi rồi!”



Cảnh Dịch Âm ngẩn ra, lập tức cười khổ, hiển nhiên là không vui khi gặp lại, nhưng y vẫn phóng khoáng chào hỏi



“Tiền tiểu thư, lâu rồi không gặp.”



“Là ngươi lâu rồi tránh không gặp mặt ta thì có.” Nữ tử đối với những lời này của y cực kỳ không vui. Rõ ràng là y một đường chạy trốn, để nàng một đường tìm khổ sở!



“Chúng ta là người không có duyên, không thích hợp gặp lại; gặp lại chọc ngươi đầy bụng không vui, đó là lỗi của Cảnh mỗ.” Cảnh Dịch Âm nói kiểu nước đôi.



“Êm tai lắm, đáng tiếc toàn bộ không có chân ý. Trạch để hào hoa như nhà ta ngươi không ở, lại ở cái chỗ đổ nát thế này, có còn coi ta ra cái gì không?” Nàng bĩu môi, chê bai nơi này cũ nát bẩn thỉu một cách rõ ràng.



“Tiền tiểu thư diễm quan quần phương, người ái mộ đạp nát cả cánh cửa nhà ngươi, ta chỉ là một vô canh tiểu tốt, không nhà không cửa, đương nhiên không trèo lên nổi đóa hoa Cao Lĩnh như Tiền tiểu thư.”



Cảnh Dịch Âm càng khiêm nhường, Tiền Lỵ lại càng nghiến răng nghiến lợi, đầy mình khổ lẫn hận.



“Ngươi đã cứu ta, ta chính là muốn lấy thân báo đáp! Ngươi tránh không gặp mặt, khiến ta bị mọi người chê cười, nửa năm qua, ta truy đuổi ngươi thật là khổ cực…”



“Cảnh mỗ thực sự…”



“Ta đã nói rồi! Ngươi nếu đã có nương tử, thì từ nàng, cưới ta! Ta sẽ cho nàng ta thiên kim vạn kim, để nàng tái giá cho người khác, tuyệt đối sẽ không ủy khuất nàng.”



Cảnh Dịch Âm hiển nhiên rất đau đầu với việc nàng bạo ngược làm xằng, thanh âm bình tĩnh nói



“Ngày ấy là Tiền tiểu thư tự thoát khỏi dây trói của đạo phỉ, mà ta bất quá là tiện đường đi ngang qua, lúc đạo phỉ đuổi bắt ngươi thì tiện thể trừng phạt bọn họ, đó tất cả đều là Tiền tiểu thư tự cứu mình, Cảnh mỗ không dám kể công.”




Cảnh Dịch Âm lắc đầu, chỉ nói hôm nay y không gặp Cổ Mộng Tiên.



“Hắn khóc dữ dội lắm sao?” Cảnh Dịch Âm vẻ mặt lo lắng. Nói vậy Cổ Mộng Tiên nhất định là rất khác thường, Tiểu Tứ mới phải tới vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này.



Tiểu Tứ gật đầu, nói



“Ân, không gạt ngươi, Cảnh công tử, chưa từng khóc như vậy đâu. Mộng Tiên thiếu gia quả thực như làm từ nước vậy, cửa cống mà mở là tuôn ra ào ào không ngừng, ta hỏi hắn vì sao khóc, hắn thì lại cứ nói mình là tiểu nhân đê tiện, lòng dạ hẹp hòi, rồi không nói gì nữa, chỉ lo khóc, ta cũng không biết vì sao hắn lại khổ sở.”



Tiểu Tứ nói một phen khiến Cảnh Dịch Âm lòng nóng như lửa đốt. Thân thể Mộng Tiên suy yếu như vậy, sao có thể kham nổi việc khóc liên tục? Vạn nhất khóc quá nhiều, thân thể bị thương thì làm sao được!



“Ta… ta đi xem hắn thế nào!”



Tiểu Tứ do dự một chút. Chủ tử Bạch Như Sương nhà mình gần đây tâm tình không ổn định, hiển nhiên là bị hài tử mạo danh kia làm đảo loạn nỗi lòng, đối Cổ Mộng Tiên không chú ý như cũ, Cảnh Dịch Âm lên núi gặp một chút hẳn là không có việc gì đâu.



“Nếu chỉ một lúc hẳn là không sao. Ta mang ngươi lên núi, phiền ngươi an ủi Mộng Tiên thiếu gia vài câu.”



“Được, chúng ta mau đi thôi.”



Cảnh Dịch Âm ra khỏi nội sảnh đi về phía cửa, cước bộ chưa từng chậm lại. Tiền Lỵ ở tiền thính thấy y thần sắc lo lắng, lấy làm kinh hãi. Cảnh Dịch Âm trước nay khí tức thanh nhàn, giờ ngược lại như một hài tử mất thứ gì đó yêu dấu —— hoặc giả nên nói là một nam tử đang vội đi gặp tình nhân luyến ái. Trực giác của nữ giới khiến Tiền Lỵ nổi lên phòng bị.



“Làm sao vậy, Cảnh Dịch Âm? Đã trễ thế này, ngươi định đi đâu?” Ngữ khí chất vấn của nàng hiển nhiên như thể nàng là nương tử của Cảnh Dịch Âm.



“Cảnh mỗ có chuyện quan trọng ra ngoài, Tiền tiểu thư mời cứ tự nhiên.” Cảnh Dịch Âm hiện tại không có thời gian để ý tới nàng.



“Đêm đã khuya, có chuyện gì không thể chờ tới mai mới làm, cần phải ra ngoài lúc này sao? Cũng không phải là ai sắp chết!” Tiền Lỵ nhận hết vạn nhân nịnh hót, cũng không học qua cách nói uyển chuyển, lúc này tâm tình nàng không tốt, nói lại càng không xuôi tai.



Cổ Mộng Tiên đã từng gần kề cái chết, nghe lời khó ngửi như kiểu ‘chết’, Cảnh Dịch Âm run lên một cái, tâm trạng buồn bực, ngữ khí cũng âm lãnh hẳn lên.



“Cái gì mà chết với chả không chết? Ăn nói cẩn thận cho ta! Tiền tiểu thư, ngươi đừng tưởng rằng ngươi một cô nương gia ở tại chỗ này một mình, thì Cảnh gia tới phiên ngươi làm chủ! Ta có thể nói cho ngươi, ta cũng không quan tâm ngươi phá hủy danh tiết, ngươi không có danh phận!” Y luôn dễ dàng tha thứ cho tính tình nàng, là bởi vì y biết Tiền Lỵ trước giờ ăn nói vô tâm, hơn nữa lại thắm thiết yêu y. Nhưng tất cả sự nhượng bộ lúc này tan thành mây khói, ai kêu nàng dám trù ẻo Mộng Tiên yêu dấu của y!



“Ngươi!”



Cảnh Dịch Âm nói như thể ám chỉ nàng chủ động hiến thân không bằng. Tiền Lỵ lập tức dựng thẳng mày liễu, chuẩn bị gây khó dễ. Nhưng cảnh Dịch Âm không có lòng dạ đâu đôi co với nàng, lập tức theo Tiểu Tứ đi ra cửa.



Tiền Lỵ giận đến run người. Từ lúc quen biết tới nay, cảnh Dịch Âm rõ ràng hoàn toàn không để nàng vào mắt, nàng kiêu ngạo mạo mỹ chưa từng chịu qua khuất nhục như vậy. Dưới cơn thịnh nộ, nàng cầm đồ đạc ném lung tung, Cúc Hồng sợ đến mức co rúm sang một bên, chỉ lo run rẩy.



“Ngươi lại đây. Cảnh Dịch Âm đi gặp cô nương nào? Vì sao nửa đêm cũng phải đi?” Nàng không đem nữ nhân kia ra thiên đạo vạn quả không được, như thế nào mà lại dám đi câu dẫn người của Tiền Lỵ đây!



“Ta không biết…” Cúc Hồng tuổi còn nhỏ, bị ngữ khí ác ngoan của nàng dọa cho đến suýt thì chảy nước mắt.



“Không biết? Ngươi ở cái nhà này là điếc hay mù hả? Gã tiểu tư tới tìm Cảnh Dịch Âm kia là ai, ngươi không biết sao?” Tiền Lỵ nói một tràng, như thể tùy thời có thể “thưởng” cho Cúc Hồng Một cái tát.



Cúc Hồng sợ đến ôm đầu trốn tránh, nước mắt không bị khống chế bắt đầu tuôn ra.



“Đó là người của Phiêu Tuyết sơn trang, là người theo hầu của Cổ Mộng Tiên!”



“Cổ Mộng Tiên? Là thỏ nhi gia trên mặt mang vết thương kia? Sao có thể, có phải ngươi giấu gì đó không nói?” Tiền Lỵ sửng sốt một chút, Cảnh Dịch Âm vì thỏ nhi gia gan bé rụt rè kia mà hoảng hốt? Nghĩ thế nào cũng không có khả năng a.



“Ta cái gì cũng không biết… Chỉ nghe qua người ta nói trang chủ Phiêu Tuyết sơn trang đẹp phi thường, đẹp tới mức tựa như tiên nữ hạ phàm… Có điều người đó rất ít khi hạ sơn, ta chưa từng thấy qua, chủ tử cũng không đề cập tới…”



Vừa nghe “Tiên nữ hạ phàm “, Tiền Lỵ đã nhận định trang chủ kia chính là đối thủ tình trường của nàng! Nàng nghiêm khắc hỏi



“Phiêu Tuyết sơn trang ở nơi nào?”



“Ở…trên núi ngoài thành đông… có, có một nhánh sơn đạo đi men theo là tới.” Cúc Hồng mới lau nước mắt, Tiền Lỵ đã phi ra khỏi cửa, lưu lại mình nàng bị dọa tới lợi hại.