Mộng
Chương 27 :
Ngày đăng: 09:39 18/04/20
Edit: Phong | Beta: Long Nhi
Mấy ngày kế tiếp, Bạch Ngọc Đường dẫn Triển Chiêu đi dạo khắp nơi. Nói cũng lạ, từ sau lần Triệu Tuệ đến tìm hai người, những sát thủ kia đều biến mất sạch không còn tăm hơi. Mọi người trong công quán thấy vậy, tựa hồ cũng thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng tất cả cũng đều hiểu rằng, không khí này sẽ không kéo dài quá lâu. Tương Dương vương kia, sớm muộn cũng sẽ làm phản, chỉ là không biết bao giờ mà thôi.
Ngày hôm đó, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa dùng xong cơm trưa thì có người mời tới tiền thính. Hai người nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt rồi mới đi theo gia đinh đến tiền thính.
Vừa tới tiền thính, hai người liền thấy một lão nhân cẩm y hoa phục dẫn theo một người trẻ tuổi, đang trò chuyện với Nhan Tra Tán. Sau khi hai người bước vào, ba người trong phòng khách đồng loạt ngẩng đầu lên, Nhan Tra Tán tiến lên đón, dẫn hai nguời đến giữa đại sảnh rồi mới mở miệng giới thiệu: “Vương gia thứ lỗi, hai người này chính là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.” Vừa nói lại vừa quay đầu nháy mắt với hai người một cái. “Triển hộ vệ, Bạch thiếu hiệp, vị này là Tương Dương vương, các ngươi còn không mau tham kiến vuơng gia?”
“Tham kiến vương gia!” Triển Chiêu chắp tay hành lễ. Trong khi đó Bạch Ngọc Đường đứng bên lại ngoảnh mặt xem thường, không đem vị vương gia kia để vào mắt chút nào, ngược lại cảnh giác mà quan sát người trẻ tuổi bên người Tương Dương vương.
Mà Triển Chiêu, lúc ánh mắt đảo qua người tuổi trẻ kia, đáy mắt không khỏi lộ ra một dòng sát ý lạnh như băng. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hiểu, Tương Dương vương lần này tới đây, nhất định là không có ý tốt, chỉ là bây giờ đại chiến sắp tới, thế cục chỉ cần động vào là lập tức sẽ bùng nổ, thật sự không thích hợp để sinh sự. Tương Dương vương quan sát hai người hồi lâu, chậm rãi nở một nụ cười không rõ ý: “Triển hộ vệ, Bạch thiếu hiệp, hai vị không cần đa lễ!” Vừa nói vừa thuận tay giơ ra mời, “Hai vị cũng ngồi đi!”
Người trẻ tuổi kia nhìn chằm chằm một lúc, thấy không có vết thương nào có vẻ là mới có trong vòng một tháng, không khỏi cảm thấy hoang mang. “Thế nào?” Bạch Ngọc Đường mở miệng lần nữa, “Có muốm kiểm tra xem trên người Bạch gia có vết thương nào mới nữa hay không?” Bạch Ngọc Đường nhướng mày, lạnh nhạt hỏi.
“Là ta trách lầm Bạch Ngũ gia, mong Ngũ gia lượng thứ!” Người trẻ tuổi kia lắp bắp ôm quyền xin lỗi, “Thế nhưng không biết trên người Triển hộ vệ…”
“Thế nào, chẳng lẽ ngươi nghi ngờ con mèo này?!” Bạch Ngọc Đường lại nhướng mày mở miệng lần nữa, chỉ là ngữ điệu lần này rõ ràng là không vui, “Mèo này là hoàng đế chất nhi của chủ nhân ngươi chính miệng ngự phong, chẳng lẽ còn biết luật mà phạm luật hay sao?!”
“Cái này…” người trẻ tuổi kia liếc nhìn Tương Dương vương một cái, thấy lão ta nhẹ nhàng lắc đầu, biết kế hoạch lần này không thành được nữa, bèn cười cười nói, “Tại hạ sao dám hoài nghi nhãn lực của Thánh thượng. Lần này là tại hạ không đúng, tại hạ tạ tội với hai vị. Mong hai vị thông cảm. Thứ tội thứ tội!”
“Ha ha ha …” Tương Dương vương vẫn trầm mặc đột nhiên cười phá lên, “Hai vị đều không phụ kì vọng của bổn vương, đều là thiếu niên anh hùng! Chỉ là anh hùng cũng nên thức thời, mong rằng hai vị nghĩ lại! Lựa chọn cũng vô cùng trọng yếu đó nha! Hoành Nhi, chúng ta cũng không nên quấy rầy Nhan đại nhân nữa! Nhan đại nhân, bổn vương cáo từ!”
“Tra Tán xin tiễn vương gia!” Nhan Tra Tán đứng dậy hành lễ, sau đó đưa người ra khỏi đại sảnh, khách sáo cùng Tuơng Dương vương một hồi mới trở lại tiền thính. Sau đó, ba người cho người bí mật mời bọn người Tưởng Bình tới rồi đóng cửa tiền sảnh, thương nghị đến tận lúc hoàng hôn mới đường ai nấy đi.