Mộng

Chương 28 :

Ngày đăng: 09:39 18/04/20


Edit: Phong | Beta: Long Nhi



Tới giờ lên đèn, Bạch Ngọc Đường xách hộp cơm đẩy cửa phòng, thấy Triển Chiêu đang thất thần ngồi bên bàn lau Cự Khuyết, ngay cả khi Bạch Ngọc Đường bước vào rồi cũng chưa hồi thần lại. Bạch Ngọc Đường bước tới đặt hộp cơm trong tay lên bàn, tay trái giành Cự Khuyết trong tay Triển Chiêu, tay phải đoạt lấy khăn vải lau kiếm trong tay y.



“Ây…” Triển Chiêu đương lúc xuất thần, vật trong tay đột nhiên không cánh mà bay, có chút ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi mỉm cười, “Ngọc Đường, ngươi vào khi nào vậy?”



Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn Triển Chiêu chẳng mấy khi lại hồ đồ như vậy, nhẹ nhàng vuốt mũi y: “Chính là lúc ngươi đang bận xuất thần!”



“À!” Triển Chiêu gật gật đầu, cũng không nói thêm gì. Ở bên cạnh Bạch Ngọc Đường, y không tự chủ được mà luôn thả lỏng người. Thậm chí không cần hắn ở ngay sát bên, mà chỉ cần biết rằng chỉ có hắn mới tới cạnh mình, liền thả lỏng rất nhiều. Nếu không, với công lực của Triển Chiêu, làm sao có chuyện có người đến gần mà y lại chẳng hề hay biết?



“Lại đây, Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường đồ ăn bên trong hộp cơm ra, “Chúng ta ăn cơm thôi.” Chỉ thấy trên bàn bày bốn món một canh, còn đang bốc khói nghi ngút. Hơn nữa, món ăn bày trí cũng cực kỳ đẹp mắt, còn toả ra hương thơm ngào ngạt khiến người ta thèm muốn nhỏ dãi. Bạch Ngọc Đường lấy hai chén cơm xếp dưới cùng ra, hỏi Triển Chiêu: “Miêu Nhi, đừng ngồi thừ ra đó nữa, ngươi cơm trưa không ăn, chẳng lẽ còn chưa đói hay sao?” Vì mải thương nghị bước tiếp theo cùng Nhan Tra, mấy người họ ngay cả bữa trưa cũng quên dùng.



“Ngọc Đường, ngươi lại đi làm những món này sao?” Triển Chiêu hỏi.
Sáng sớm hôm sau, khi Triển Chiêu tỉnh lại thì phát hiện Bạch Ngọc Đường đã không còn bên cạnh mình, ngồi dậy, chỉ thấy trên chiếc đôn cạnh giường đặt một chậu nước nóng. Triển Chiêu mặc quần áo tử tế, đi tới bên bàn rửa mặt. Mới vừa rửa mặt xong, liền thấy Bạch Ngọc Đường tay bưng một cái khaylớn tiến vào. Thấy Triển Chiêu xong xuôi rồi bèn nhoẻn miệng cười, đem cháo trên tay cùng một ít thức ăn đặt lên bàn, rồi gọi Triển Chiêu đến ăn sáng. Hai người cũng không nói nhiều, cứ như vậy ngồi xuống ăn cháo Bạch Ngọc Đường nấu.



“Đúng rồi!” Triển Chiêu đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Ngọc Đường, vết sẹo trên tay ngươi làm cách nào mà hôm qua không thấy nữa vậy?” Hôm qua khi người trẻ tuổi kia nằng nặc đòi kiểm tra vết thương, Triển Chiêu cũng căng thẳng tới mức suýt nữa thì rút kiếm, nhưng cuối cùng không thấy trên cánh tay Bạch Ngọc Đường có vết thương do phi tiêu để lại, cũng cảm thấy kì quái. Chỉ là hôm qua Triển Chiêu suy nghĩ nhiều chuyện ngổn ngang, quên mất hỏi chuyện này.



“Cái đó à!” Bạch Ngọc Đường dương dương đắc ý mở miệng, “Đại tẩu cho ta một lọ ‘Bích Ngọc cao’, để ta xoá sạch vết thương kia! Miêu Nhi, ngươi không biết, ‘Bích Ngọc cao’ này là độc môn của đại tẩu nghiên cứu chế tạo ra, dùng để chữa những vết sẹo lớn để lại. Đại tẩu nói vết thương do phi tiêu gây ra rất dễ nhận biết, sợ có người cố ý tìm tới cửa điều tra, nói để phòng ngừa vạn nhất. Cho nên vết sẹo kia mới biến mất đó.”



Triển Chiêu khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm, có Lô đại tẩu ở đây, rất nhiều chuyện đều trở nên rất thuận lợi. Hơn nữa minh thư cũng sắp tới tay, bây giờ chỉ cần một thời cơ, một thời cơ có thể giảm nguy hiểm xuống mức thấp nhất.



“Ngũ đệ! Tiểu Miêu!” Thanh âm lanh lảnh vang lên từ ngoài cửa, hai người quay lại, liền thấy Lô đại tẩu đang ở ngoài cửa phòng, “Nhị ca các ngươi đang tìm các ngươi!”



Hai người Triển Bạch vừa nghe thấy lập tức mừng rỡ, Hàn Chương trở về rồi, quyền chủ động lớn như vậy, thật sự có thể nằm trong tay rồi.