Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

Chương 15 :

Ngày đăng: 21:43 18/04/20


Editor: Camtusori



Ngu Tư Vũ đến gần mới phát hiện đại ca đã ở trong phòng, một tay ôm Ngu Tương, trên khuôn mặt còn mang vẻ ôn nhu mà nàng chưa bao giờ thấy được. Rõ ràng chỉ là một kẻ dã loại, lại có thể đàng hoàng ngồi vững trên vị trí tiểu thư dòng chính của Hầu phủ, lão tổ tông và đại ca lại còn có xu hướng càng thêm sủng ái nàng ta, Ngu Tư Vũ mắt lạnh nhìn, thực sự không rõ rốt cuộc Ngu Tương đã làm loại yêu pháp gì với hai người.



Không nghĩ ra vẫn là không nghĩ ra, không có Ngu Tương tiếp tế, lại khiến mẫu thân và tổ mẫu chán ghét vứt bỏ, những ngày gần đây của nàng thật là không tốt. Nô tài trong viện toàn thay đổi, dùng vô cùng không thuận tay, Lâm thị còn đặc biệt đưa tới một bà tử diện mạo hung ác, nàng đi chỗ nào, bà tử liền theo tới chỗ đó, canh chừng nàng gắt gao.



Mỗi tiếng nói cử động của bản thân đều bị người khác khống chế trong tay, loại cảm giác áp lực này có thể khiến người ta nghẹn điên. Nhưng càng khiến Ngu Tư Vũ tuyệt vọng là, đã hơn hai tháng này, lão tổ tông chưa hề mang nàng ra cửa giao tiếp. Nay nàng đã mười hai tuổi, phải được mang đi ra ngoài nhiều hơn để gặp các gia quyến nữ, sau này mới có hy vọng có được một cửa hôn nhân tốt.



Lão tổ tông không giúp nàng giật dây bắc cầu, nàng chỉ là thứ nữ, rất ít nhà huân quý muốn cưới, có khả năng nhất đó là tuổi vừa đến sẽ lập tức được gả ra ngoài, lục phẩm chủ sự, thất phẩm chủ bộ, đã xem như là tốt, ngày sau sẽ không còn những ngày phú quý vô song như ở Hầu phủ nữa!



Càng nghĩ nàng càng không cam lòng, chỉ phải ưỡn nghiêm mặt lại đến lấy lòng Ngu Tương, còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng cười đáng ghét như gà mái của nàng ta, đối ngược với nội tâm khổ sở của chính mình, nhịn không được nói giúp nha đầu vài câu. Nàng tự hỏi không hề sai lầm, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Ngu Phẩm Ngôn liếc tới khiến cho sợ hãi.



Chân liệt thì ngon lắm sao! Đại ca và lão tổ tông liền sủng Ngu Tương lên trời rồi! Chờ Ngu Tương thật sự trở về, cẩn thận coi chừng quẳng nàng chết đi đâu cũng không biết!



Ngu Tư Vũ ác liệt thầm nghĩ, trên mặt lại mang nụ cười dịu dàng yếu ớt, làm lễ với Ngu Phẩm Ngôn xong mới nhìn Ngu Tương, ủy khuất nói: “Muội muội vui vẻ là tốt rồi, là tỷ tỷ lắm miệng.”



Ngu Phẩm Ngôn ở một bên mắt lạnh nhìn, một bụng lời muốn nói của nàng lúc này cũng không thể nói phun ra được nữa, chỉ có thể lúng ta lúng túng đứng ở ngoài cửa sổ.



Một tay Ngu Tương nâng má, tựa người vào bên cửa sổ, không chủ động hỏi mục đích đến, cũng không tiếp đón nàng vào nhà, chỉ để nàng đứng dưới trời nắng to, nụ cười trên mặt lộ ra ba phần lười biếng, bảy phần ác liệt. Hai người Thúy Bình, Thúy Hỉ sớm đã lui đến chân tường.



Ngu Tư Vũ nhiều lần hít thở sâu mới có thể ổn định tinh thần, từ từ nói: “Hôm nay là tiết thiên thu, Hoàng hậu nương nương sai người làm chín trăm chín mươi chín ngọn đèn cung đình treo tại Hi Hòa Viên cùng thường thức với các quan viên, ca ca mới dự tiệc từ trong cung trở về, có thấy không?” Cái gọi là quan viên thưởng thức cũng chỉ giới hạn cho các nhà huân quý nhất mà thôi. Đương nhiên Vĩnh Nhạc Hầu phủ có tư cách ấy, chỉ sợ Ngu Tương không thể đi, lão tổ tông cũng không mang nàng đi.




Nhưng nàng lại quên mất, chính mình bây giờ cũng chỉ là một viên cầu nhỏ, mấy tháng qua nằm bất động, chỉ để ý ăn ngon ngủ ngon, lại có một thân số mệnh phúc trạch chăm sóc ân cần, thân thể gầy yếu lớn lên lại có thêm nhiều thịt mềm, tự nhiên da thịt trở nên nộn nộn, sáng rõ ngon miệng, ngũ quan bình thường cũng nẩy nở , giống một bức tranh thuỷ mặc đươc đủ loại màu sắc rực rỡ thoa lên tỉ mỉ, trở nên càng lộng lẫy.



Nàng hoàn toàn là một tiểu bạch nha, cái mũi ánh mắt chen ở cùng một chỗ, chẳng những không hiện ra vẻ dữ tợn, ngược lại trông có chút khôi hài đến buồn cười.



Lão ma ma đang muốn quát lớn tiểu cô nương càn rỡ vô lễ này, lại nghe thấy chủ tử nhà mình nở nụ cười khanh khách, khóe miệng càng nhiều vụn điểm tâm rớt xuống, giòn giã nói: “Chưa từng thấy.”



Lão ma ma vội vàng im miệng, bắt đầu đưa mắt đánh giá Ngu Tương. Khi chủ tử sinh ra bị người khác ám hại, không những bị sinh sớm ba tháng, còn dẫn theo nhiệt độc trong thai không thể thanh trừ, ba tuổi mới có thể bước đi, sáu tuổi mới miệng nói chuyện, trừ bỏ cha mẹ cùng huynh trưởng ruột thịt, cũng nói nhiều với người bên ngoài nửa lời nửa chữ, thấy người xa lạ liền đi đường vòng, tính cách vô cùng quái gở, cái ham duy nhất chính là ăn.



Hôm nay có cung yến, cũng phải dùng tất cả các chiêu cưỡng bức dụ dỗ mới bằng lòng đến, lại không ngờ chủ nhân có thể chủ động nói chuyện với người khác! Trong lòng lão ma ma kia thầm kích động.



Viên thuốc nhỏ đứng gần nhất đã ngửi thấy một mùi hương vị ngọt ngào, giống như bánh hạt sen bình thường mà mình thích ăn nhất, nhịn không được liền bước đến gần vài bước theo hướng nơi phát ra mùi này, lộ ra nụ cười thèm nhỏ dãi. ^.^



Ngu Tương ôm ngực, tâm đã nhanh chóng hóa mềm như nước, viên thuốc nhỏ này tươi cười rất ngốc, cũng rất đáng yêu, lại khiến nàng thật muốn thét chói tai, lại muốn hung hăng vò cái đầu tròn của nàng.



“Lại đây!” Nàng vươn ngón trỏ tội ác ra, làm một động tác quyến rũ: “Tỷ tỷ cho ngươi liếc mắt xem cái chân què của tỷ tỷ một chút, ngươi cho tỷ tỷ xoa một chút nha!”



Viên thuốc nhỏ nghĩ nghĩ, vui vẻ gật đầu. Một bên lão ma ma đại thở mạnh cũng không dám, nhìn chằm chằm hai người, rối rắm không biết nên quát lớn tiểu cô nương to gan lớn mật này hay là bỏ mặc để nàng tiếp xúc với chủ tử.



Trong bụi hoa cách đó không xa, một tia cười khẽ đột nhiên vang lên lại nhanh chóng biến mất.