Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

Chương 16 :

Ngày đăng: 21:43 18/04/20


Editor: Cẩm Tú (Camtusori)



Ngu lão thái thái đầu tiên là thấy cháu gái nhà mình ác thanh ác khí nói chuyện với Cửu công chúa, sau đó lại thấy nàng lừa Cửu công

chúa tới gần, vẻ mặt giảo hoạt cùng dung tục kia muốn giấu cũng giấu

không được, lúc này bà thật hận không thể tìm được cái lỗ chui xuống.

Nghe thấy tiếng cười khúc khích của Hoàng hậu nương nương, thái dương bà đã túa ra giọt mồ hôi lạnh, chỉ sợ đứa nhỏ hung hăng này lại tiếp tục

làm ra chuyện tinh quái gì.



Ngu Phẩm Ngôn ngược lại rất bình tĩnh, tuấn nhan như điêu khắc nhìn không ra bất kì biểu tình gì.



Thái tử cùng Thái tử phi cũng hai mặt nhìn nhau, hơi nhún vai.

Cảnh tượng hai tiểu cô nương như hai bông tuyết mắt lớn trừng mắt nhỏ

thật sự đáng yêu!



“Chân của nàng là vì cứu Phẩm Ngôn mới trở thành như vậy sao?” Hoàng hậu nương nương thấp giọng hỏi.



“Đúng vậy.” Lão thái thái gật đầu.



“Còn có thể chữa khỏi được không?”



“Tiết Viện Chính đã xem qua, nói là trừ khi Khổ Tuệ đại sư ra tay, bằng không cũng không có hi vọng.”



Vốn còn có thể trông cậy vào Phác thần y, lại bởi vì chữa bệnh

cho Thái tử mà vuột mất cơ hội. Lời này lão thái thái không thể nói

thẳng trước mặt người hoàng gia, bằng không lại gây hiểu nhầm rằng có ý

hẹp hòi đòi báo đáp.



Bà không đề cập tới, Hoàng hậu nương nương cũng sẽ không quên,

lúc này cũng tỏ vẻ: “Ngươi yên tâm, bản cung đã phái người đi tìm Khổ

Tuệ đại sư, chỉ cần đại sư vẫn còn ở nhân gian, nhất định bản cung sẽ

mang ông ấy về.”



Lão thái thái còn chưa trả lời, Ngu Phẩm Ngôn đã khom người hành lễ, giọng nói chân thành: “Vi thần thay mặt xá muội tạ ân Hoàng hậu

nương nương.”



“Đừng nói những lời này, ít nhiều cũng nhờ các ngươi, lần này

Thừa Tự (Thái tử) mới có thể bình an trở về bên cạnh bản cung. Người nên cảm tạ là bản cung mới đúng.” Hoàng hậu nương nương mỉm cười xua tay,

chỉ về phía tiểu cô nương ranh mãnh đáng yêu sau bụi hoa, nói: “Ngu

Tương cũng là đứa nhỏ tốt, tuổi còn nhỏ đã thâm minh đại nghĩa (hiểu

biết đúng sai rõ ràng). Tâm tư tiểu Cầu Nhi của bản cung rất trong trẻo, nàng liếc mắt một cái liền thích người ấy, không nhầm được.”



Ngu lão thái thái ngay cả nói cũng không dám, tiến về phía trước liền thấy, tảng đá lớn trong lòng vừa được thả lỏng một chút. Chỉ thấy

cháu gái nhà mình nhanh chóng xốc cái thảm lên, không đợi Cửu công chúa

kịp phản ứng đã lập tức tủ kín lại, sau đó vừa cười ha ha vừa xoa đầu

Cửu công chúa. Nói vậy cũng chưa kịp liếc mắt nhìn một cái đấy?

Ngươi...đứa nhỏ này muốn chết sao, Hoàng hậu nương nương còn đứng chỗ

này nhìn chằm chằm, ngươi lại dám bạo gan lừa gạt Cửu công chúa.
một người chưa kịp nhược quán, một người cũng đã là gái lỡ thì , làm sao không bị tổn thất đây! Đỗ thị gấp đến độ cào tim cào phổi, cũng không

dám nói nửa câu nề nặng, chỉ có thể cung kính lấy lòng.



Lão thái thái nhắm mắt nghe xong, sau một lúc lâu, hừ lạnh nói:

“Năm đó các ngươi chướng mắt Hầu phủ, bây giờ ta cũng chướng mắt Quốc

công phủ các ngươi. Quy củ không ra quy củ, đích thứ không ra đích thứ,

mấy năm nay càng không lập được thành tích gì, chỉ dựa vào uy danh của

lão Quốc công miệng ăn núi lở. Cửa hôn nhân này, thật là có chút không

xứng.”



Ngụ ý là, Thường Nhã Phù không xứng với Ngu Phẩm Ngôn. Lời nói

này rất độc, nhưng cũng chẳng thua gì những câu trào phúng độc địa năm

đó Đỗ thị nói với lão thái thái. Vả lại Đỗ thị cũng không biết dùng lời

nào để chống đỡ. Từ khi lão Quốc công bị bệnh nặng, quả thật phủ Tĩnh

quốc công ngày càng lụn bại, cũng chỉ vì Tĩnh quốc công là kẻ chỉ biết

sống phóng túng dong nhân (người tầm thường).



Kết quan hệ thông gia với một môn hộ lớn mạnh vô cùng quan trọng đối với phủ Tĩnh quốc công , đây cũng chính là lý do mà năm đó bọn họ

không chịu dễ dàng gả Thường Nhã Phù cho Ngu Phẩm Ngôn.



Bọn họ nào biết rằng thiếu niên chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi

lại có tâm kế thủ đoạn như vậy. Tóm lại bốn chữ -- biết vậy chẳng làm!



Đỗ thị cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: “Đều nói cưới vợ phải

cưới vợ hiền. Phù nhi cũng là người hiền lành có tiếng, từ nhỏ đã tinh

thông mọi thứ cầm kỳ thi họa, còn đặc biệt mời ma ma trong cung dạy quy

củ, vừa hiểu lí lẽ lại có hiếu tâm, còn có năng lực. Mười tuổi đã bắt

đầu giúp ta quản gia, nhất là các cửa hàng dưới danh nghĩa của phủ Quốc

công cũng là một tay nàng lo liệu. Chỉ một mình nàng đã có thể chăm sóc

trăm miệng ăn trên dưới quý Hầu phủ, sáu năm qua không hề có một chút sơ sẩy. Người như vậy, gả vào nhà ai thì chính là phúc khí của nhà đó. Lão thái quân à, người đừng nói những lời vẻ chắn chắn như vậy, nhìn Phù

nhi nhà ta rồi mới quyết định cũng không muộn.”



Tuổi lão thái thái đã lớn, quản lý Hầu phủ quả thật có chút mệt

mỏi. lại không thể trông cậy vào Lâm thị, Ngu Tư Vũ tâm tư bất chính,

Ngu Tương còn nhỏ tuổi lại đi đứng không tiện, đếm tới đếm lui trong

toàn cả phủ lại không có một người có thể dùng, đang tính toán muốn gả

cho cháu trai một người vợ hiền, giao ra việc bếp núc, chính bà cũng có

thể hưởng vài năm thanh phúc. Lời này của Đỗ thị, thật sự đã nói đúng

vào tâm bà.



Hôn thư cũng đã viết, muốn từ hôn cũng là chuyện phiền toái, cứ đi xem thử. Nghĩ đến đây, bà bất đắc dĩ gật đầu.



Đỗ thị mừng rỡ, vội vàng nâng bà đứng dậy, bước ra phía sau hoa viên.



--- ------ -----