Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới
Chương 61 :
Ngày đăng: 21:44 18/04/20
Ngu Diệu Kỳ và Lâm thị mất cả đêm lại thêm một buổi sáng, rốt cuộc cũng xem xong đống sổ sách, đừng nói lỗ hổng, ngay cả việc tìm một lỗi nhỏ bé cũng không ra.
Quả thật Ngu Tương làm sổ sách rất tinh tế, những sai số hoàn toàn bị kiểm soát ở một mức thấp, chưa nói đến Lâm thị, nếu so với bản thân lão thái thái đã giữ vững Hầu phủ cùng nuôi lớn Ngu Phẩm Ngôn cũng không hề thua kém.
Nếu hai chân nàng lành lặn, cũng không biết sẽ là người kinh tài tuyệt diễm đến mức nào.
Lòng tự tin của Lâm thị sau khi kiểm tra xong đống sổ sách đã lập tức biến mất không còn một mảnh, thời điểm lão thái thái bước vào đuổi người, thiếu chút nữa bà ta đã mở miệng muốn trả quyền chưởng gia trở về. Nếu bị bại bởi một tiểu cô nương chỉ mới mười bốn tuổi, chắc thể diện của bà không còn chỗ dùng nữa mất.
Nhưng Ngu Diệu Kỳ lại giữ lấy bà, gắt gao túm lấy tay bà ám chỉ không muốn đổi ý. Cáo từ lão thái thái xong, hai người mang vẻ mặt tiều tụy trở về nhà giữa.
Đầu tiên Lâm thị thắp ba nén hương cho bài vị ngay giữa sảnh, sau đó quỳ xuống lẩm bẩm, cũng không biết đang nói những gì, nhìn qua vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Ngu Diệu Kỳ đỡ trán nhắm mắt dưỡng thần, chờ bà niệm xong mới hỏi: “Mẫu thân, không phải người lại muốn trốn tránh nữa chứ? Có phải không muốn chưởng gia nữa hay không?”
“Ta, ta chưởng gia không được. Ta thật có lỗi với Ngôn Nhi, thật có lỗi với Tuấn Kiệt……” Lâm thị nói xong lại bắt đầu gạt lệ.
Thời điểm mình khóc cũng không biết sẽ như thế nào, nhưng khi thấy Lâm thị khóc, Ngu Diệu Kỳ lại cảm thấy một cảm giác phiền lòng nói không nên lời, cố nén tức giận an ủi: “Mẫu thân, tình cảm giữa người và phụ thân rất thâm hậu, vì người mất đi phụ thân mà lâm vào bi thống cũng là điều khó tránh khỏi. Ở dưới suối vàng ông ấy có biết cũng sẽ cảm thấy cảm động, làm sao có thể trách móc nặng nề người chứ?
Nếu người thật sự cảm thấy có lỗi với ông ấy thì hãy nhanh chóng kiên cường lên, quản lí cái nhà này cho thật tốt. Sau này con còn phải lập gia đình đấy, không có người giúp đỡ thì con biết làm sao bây giờ? Tại Hầu phủ này, con chỉ có thể dựa vào người mà thôi.”
Nàng bước xuống quỳ gối bên cạnh cùng Lâm thị, còn nghiêm túc nói: “Mẫu thân, người đừng sợ, con sẽ giúp người mà.”
Lâm thị rất xúc động, vừa gạt lệ vừa liên tục gật đầu, sau đó thúc giục nữ nhi mau trở về phòng nghỉ ngơi.
Lão thái thái cũng không nhận ra chút khác thường nào, sau khi buông băn khoăn xuống cũng mở miệng cười, xua tay nói: “Xem con kìa, ở lòng ta Tương Nhi không hề khác gì tôn nữ ruột thịt. Dù con không nói ta cũng sẽ che chở nàng.
Con cũng đừng suy nghĩ nhiều, tuy Ngu Diệu Kỳ có vài phần tâm cơ, nhưng nếu đem ra so với tiểu cọp mẹ như Tương Nhi thì kém xa lắm. Nếu nàng ta không có ý nghĩ xằng bậy thì tốt, càng không nên làm ra chuyện hãm hại nào, nếu không chắc chắn Tương Nhi cũng đánh cho nàng ta sưng mặt.”
Nghĩ đến bộ dáng muội muội giương nanh múa vuốt, Ngu Phẩm Ngôn nâng môi mỉm cười.
Ngu Diệu Kỳ bất giác đã ngủ đến giờ Thân, cố ấn xoa lên huyệt thái dương đau nhức, lập tức đứng lên tìm kiếm Lâm thị, bảo bà nhanh chóng triệu tập các vị ma ma quản sự.
“Đợi mấy ngày nữa đi, chúng ta mới vừa chọc bà nội con không vui đã vội cầm quyền, bà nội con sẽ nhìn chúng ta thế nào đây?” Lâm thị ngập ngừng do dự.
Ngu Diệu Kỳ cười lạnh nói: “Mặc kệ chúng ta đợi bao nhiêu lâu, cái nhìn của bà nội và đại ca dành cho chúng ta cũng sẽ không thay đổi, vì vậy càng nên chưởng gia càng sớm càng tốt, dùng hành động để khiến bọn họ có cái nhìn mới với chúng ta. Mẫu thân, người tỉnh lại đi, phụ thân còn đang ở trên trời nhìn người đấy!”
Nghe được một câu cuối cùng, Lâm thị lập tức đồng ý , sai người đi thông báo cho các vị ma ma.
Ngu Diệu Kỳ âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Lâm thị là người nắm trong tay vô cùng dễ, đây là điều may mắn lớn nhất trong đống xui xẻo của nàng sau khi trở về, có Lâm thị chống đỡ phía trước, nàng ở sau lưng cũng dễ dàng làm việc hơn.
Nàng muốn mình trở thành người mạnh mẽ cường lực, vô luận bị đả kích đến đâu cũng có thể nhanh chóng tỉnh lại. Lão thái thái cùng Ngu Phẩm Ngôn chán ghét nàng, nàng cũng tuyệt đối sẽ không hối hận rụt rè do dự giống Lâm thị, ngược lại càng kích hùng tâm vạn trượng cùng ý chí chiến đấu. Dựa vào người khác không đáng tin cậy, nàng sẽ cố gắng khiến chính mình càng thêm mạnh mẽ.
Dù nói thế nào nàng cũng không tin mình có thể kém hợn một đứa dã loại ti tiện, huống hồ đứa dã loại ti tiện kia lại là một phế nhân bị mất đi đôi chân.
hết chương 61