Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

Chương 88 :

Ngày đăng: 21:44 18/04/20


Ngu Tương chỉ nói mấy câu đã trúng ngay tâm tư của Ngu Diệu Kỳ, có một số người đứng xem nhãn minh tâm lượng, ánh mắt nhìn Ngu Diệu Kỳ cũng đã hơi biến đổi. Ngu Diệu Kỳ chật vật đứng vững, vội vàng liếc mắt về phía Thái tử một cái, thấy ánh mắt hắn hơi xám trầm nhìn qua, trái tim đột ngột run lên.



Ngu Tương đâu có tâm tư đi quan tâm nàng ta, sai người áp điên phụ ấy đến gần mình, dùng mã tiên nâng cằm đối phương, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai? Có thâm cừu đại hận gì với Ngu gia chúng ta?”



Phụ nhân bĩu môi, muốn phun cho nàng một ngụm nước bọt, lại bị nàng hung hăng quất vài cái, trong phút chốc hai bên má đã in đầy dấu roi máu thịt lẫn lộn. Những phu nhân đứng xung quanh có chút quen biết với bà ta cũng không dám hé răng, chỉ sợ bị Ngu Tương nhớ mặt.



“Rốt cuộc ngươi là ai, nói mau, nếu không nói ta lập tức sai người cắt lưỡi nhà ngươi!” Vẻ mặt Ngu Tương vô cùng dữ tợn, vài lão bà tử hung hăng xốc cánh tay phụ nhân lên, khiến bà ta liên tục kêu la thảm thiết.



“Ta nói, ta nói, ta là thê tử của Từ Mậu, Chu thị!” Rốt cuộc thì phụ nhân này cũng là quý nữ được nuông chiều từ bé đến lớn, không chịu nổi khổ đau, lúc nãy chẳng qua chỉ là bị xúc động nhất thời, hiện giờ đã bị Ngu Tương trấn áp tâm hồn một cách tàn nhẫn, không lập tức thành thật trả lời.



Tất cả mọi người vây xem, nhất là những khuê tú chưa từng thấy qua bà ta, tất cả đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi, vốn có tồn tại vài phần kiêng kị với Ngu Tương, lúc này tất cả đều trở thành sợ hãi. Mà đám phu nhân lại âm thầm thở dài: Quả nhiên là muội muội của Ngu đô thống, tính cách thủ đoạn này không thể thoát khỏi chứ “ngoan độc”, Chu thị này bị bắt vào trong tay nàng sợ là xong rồi.



Lúc Chu thị làm ầm ĩ lên cũng có mấy người chậm rãi đi từ trên lầu xuống, chưởng quầy Tử Hướng các đầu đầy mồ hôi kính cẩn lễ phép đi phía bên trái hầu hạ. Đi đầu đám người là một vị nam tử trung niên cao lớn mặc một bộ y phục màu đen huyền sắc, trên khuôn mặt cương nghị ẩn ẩn toát ra thái độ bễ nghễ, đi theo phía sau là hai nam tử khác có khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, một người tay cầm ngọc phiến, phong độ thanh thoát; Một người tay cầm tú xuân đao, ánh mắt hàm chứa huyết sát.



Thái tử thấy người tới vội vàng cúi thân hành lễ, kể lại sự việc từ đầu đến cuối.



Một chỗ khác, Ngu Tương lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, cười nhạo nói: “Thì ra là ngươi! Ngươi thế mà dám đi nói ca ca ta lạm sát kẻ vô tội, giết hại trung lương? Trượng phu Từ Mậu nhà ngươi cũng tính là trung lương sao?”




Các vị phu nhân thấy tình cảnh ấy, quả thật phải nhìn Ngu Tương với ánh mắt khác xưa. Đừng nói đến phần đại khí ung dung không chút sợ hãi của nàng, mỗi việc đám người Hoàng thượng và Thái tử đều dành thứ tình cảm yêu thích cho nàng cũng đủ giúp nàng sống yên ở kinh thành. Tuy rằng hai chân nàng bị tàn phế, nhưng lưng lại đứng thẳng hơn bất cứ người nào, nếu nói về tài cán và khí độ, tất cả các quý nữ trong kinh thành này ai có thể so được với nàng?



Ngu Diệu Kỳ lui về bên cạnh Lâm thị, không dấu vết đánh giá Thái tử, thấy trong mắt hắn không còn chút nào thưởng thức mình nữa, ngược lại lộ ra một chút phản cảm xem xét, tâm trạng mới vừa còn bay bổng nhảy nhót bắt đầu dần dần trầm xuống, ôm lấy cánh tay Lâm thị trốn phía sau lão thái thái.



Thành Khang Đế cùng lão thái thái hàn huyên vài câu, sau đó mới nhìn về phía Chu thị đang bị Long Lân Vệ che miệng đè dưới đất, thở dài nói: “Lăng trì Từ Mậu là ý chỉ do trẫm hạ, ngươi hận thù người phá án đến mức ấy, chẳng phải càng hận thấu xương trẫm? Nếu cho ngươi một cơ hội, chẳng phải ngay cả trẫm cũng muốn ám sát? Xem ra khoan dung cho nghiệt dư như Từ thị người là quyết định là sai lầm, sớm biết như thế trẫm nên phán xử trảm cả nhà mới đúng.”



Chu thị nghe xong lời này điên cuồng giãy giụa muốn đứng lên, trong mắt tràn ngập vẻ cầu xin.



Thành Khang Đế cười lạnh một tiếng, mệnh Long Lân Vệ áp giải bà ta đi xuống.



Tất cả các vị phu nhân đều ngừng thở không dám ngẩng đầu, âm thầm cảm thấy may mắn vì Ngu Tương đã nói mấy câu giữ các nàng lại, nếu Ngu Tương dẫn người đi xuống giải quyết riêng, các nàng không thiếu được việc nói mát một chút ra vẻ vui sướng khi người gặp họa, mà Hoàng thượng cùng Thái tử lại ở ngay trong các, các nơi còn ẩn núp rất nhiều Long Lân Vệ, nếu không cẩn thận phun ra vài câu đại nghịch bất đạo, vậy thì các nàng liền xong đời rồi.



A di đà Phật, thiện tai, thiện tai! Các vị phu nhân không hẹn mà cùng nhau niệm phật.



hết chương 88