Một Mình Yêu Anh
Chương 5 :
Ngày đăng: 11:31 18/04/20
Bổn tác giả biết được tin Phu nhân Blackwood đã bị trật chân vào đầu tuần trong lúc rượt theo cậu bé đưa báo cho tờ Tạp Chí Nhỏ Nhoi này.
Một ngàn bảng đúng là một khoảng tiền rất lớn, nhưng Phu nhân Blackwood không cần đến tiền bạc, và hơn nữa, tình trạng này ngày càng phi lý. Chắc chắn cư dân Luân Đôn còn nhiều cách để phí thời gian hơn là đuổi theo nhưng đứa bé đưa báo nghèo khổ, khốn cùng nhằm mục đích tìm kiếm trong vô vọng nhân thân của Bổn tác giả.
Có lẽ
là không.
Bổn tác giả đã theo sát các hoạt động của xã hội thượng lưu trong hơn một thập niên và không tìm thấy bằng chứng nào họ có thể làm gì có ích hơn với thời gian của họ.
***
Hai ngày sau Penelope lại thấy mình một lần
nữa đi ngang qua Quảng trường Berkeley,
trên đường đến Số Năm để gặp Eloise. Lần này, tuy vậy, lại là lúc gần trưa,
nắng lên cao, và cô không gặp Colin trên đường đi.
Penelope không chắc đó là một điều tốt hay
không.
Cô và Eloise đã lên kế hoạch vào tuần trước
để đi mua sắm, nhưng họ quyết định gặp mặt ở Số Năm để họ có thể cùng nhau đi
và không cần nữ tỳ theo sau. Đó là một ngày đẹp, gần giống như là ngày tháng
Sáu hơn là tháng Tư, và Penelope rất trông chờ chuyến đi dạo đến đường Oxford.
Nhưng khi đến nhà Eloise, cô gặp vẻ băn
khoăn của người quản gia.
“Tiểu thư Featherington,” ông nói, mắt chớp
chớp nhiều lần trước khi tìm được lời nói tiếp. “Tôi e rằng Tiểu thư Eloise không
ở nhà vào lúc này.”
Miệng Penelope há ra ngạc nhiên. “Chị ấy ở
đâu? Chúng cháu đã lên kế hoạch từ tuần trước rồi.”
Wickham lắc đầu. “Tôi không biết. Nhưng tiểu
thơ đã rời khỏi với phu nhân và tiểu thơ Hyacinth hai giờ trước.”
“Vậy à.” Penelope cau mày, cố nghĩ xem nên
làm gì. “Cháu đợi được không? Có lẽ chị ấy chỉ bị trễ. Eloise thường không bỏ
hẹn.”
Ông gật đầu lịch sự và dẫn cô lên lầu trên
phòng khách, hứa sẽ đem trà nước tới, và đưa cho cô tờ Whistledown mới nhất để
đọc trong khi chờ đợi.
Penelope đã đọc nó rồi, tất nhiên; tờ báo
được đưa đến vào buổi sớm, và cô có thói quen đọc tại bàn ăn sáng. Không có gì
để lưu tâm, cô đi vòng đến cửa sổ và nhìn lơ đãng ra phố phường Mayfair.
Nhưng cũng không có gì mới để xem; chỉ là những biệt thự mà cô đã nhìn thấy
ngàn lần trước đây, ngay cả những người quen mặt đang đi bộ trên đường.
Có lẽ bởi vì cô đang suy tư đến cuộc đời đơn
điệu của mình mà cô chợt chú ý đến một vật thể mới trong khung cảnh quanh mình:
một cuốn sổ đang để mở trên bàn. Ngay cả cách vài bước chân cô cũng có thể nhìn
thấy nó dày đặc, không phải chữ in, mà là chữ viết tay khá đẹp.
Cô nhích tới phía trước và liếc nhìn xuống
mà không chạm tới tờ giấy. Dường như nó là một loại nhật ký, và khoảng giữa bên
phải có một dòng chữ in đậm nổi bật:
Bàn tay cô vụt đưa lên che miệng. Colin đã
viết cuốn này! Ngày hôm kia anh nói là đã đến Cypurs thay vì Greece.
Cô không hề biết là anh có cuốn nhật ký.
Cô nhấc một chân lên để lùi lại, nhưng thân
thể không di chuyển được. Mình không nên đọc, cô tự nói. Đây là nhật ký riêng tư
của Colin. Cô thật sự nên đi chỗ khác.
“Chỗ khác,” cô lẩm bẩm, nhìn xuống cái chân
ngoan cố của mình. “Chỗ khác.”
Chân cô không nhúc nhích.
Nhưng có lẽ cô cũng không sai lắm. Nói cho
cùng thì, có thật cô xâm phạm riêng tư của anh không nếu cô chỉ đọc những gì
mình thấy mà không lật sang trang? Nếu anh đã bỏ nó mở ra trên bàn, cho cả thế
giới nhìn xem.
Nhưng xét lại, Colin có đủ lý do để nghĩ là
không ai sẽ bắt gặp nhật ký của anh nếu anh chỉ đi công chuyện một lát. Đoán
chừng là anh đã biết mẹ và hai em đã ra ngoài từ sáng sớm. Hầu hết các vị khách
đều được tiếp ở phòng khách chính thức ở tầng dưới; theo như Penelope biết, chỉ
có cô và Felicity là hai người không mang họ Bridgerton được tiếp trên phòng
khách thân mật này. Và vì Colin không trông cô tới (hay, hơn nữa là, không hề
nghĩ gì tới cô hết), anh sẽ không nghĩ là có nguy hiểm khi để nhật ký lại để
chạy ra ngòai một chút.
Nhưng mặt khác, anh đã để nó nằm mở ra.
Mở ra đó, quỷ thần ơi! Nếu có bí mật quí giá
gì trong cuốn nhật ký, chắc chắn Colin sẽ giữ gìn bí mật hơn khi anh rời khỏi
phòng. Anh có ngu ngốc đâu mà.
Penelope rướn người ra trước.
Ồ, quỷ thật. Cô không thể đọc chữ ở khoảng
cách xa vậy. Chữ tựa đề thì đọc được vì xung quanh nó có nhiều khoảng trống,
nhưng phần còn lại thì chữ quá chi chít gần nhau để mà đọc được từ xa.
Vì một lý do nào đó cô nghĩ mình sẽ không
cảm thấy tội lỗi nếu không phải bước lại gần để đọc. Không tính tới, dĩ nhiên,
là cô đã từ bên kia phòng bước qua chỗ này đây rồi.
Cô gõ gõ tay vào má, gần lỗ tai. Đó là một ý
tốt. Cô đã bước vào chỗ này từ nãy giờ, điều đó có nghĩa là cô đã phạm tội lỗi
và… Không, suy cho cùng, nếu hết sức thành thực với mình, anh phải thú nhận là
nếu bị ai hỏi vào sáng hôm ấy, thì anh sẽ không thể nào biết được màu mắt của
cô.
Nhưng bằng một cách nào đó anh biết rằng mình sẽ không bao giờ quên màu
mắt ấy được nữa.
Cô buông nhẹ tay ra. “Như vậy được chưa?”
Anh gật đầu. “Cám ơn. Anh có thể tự mình làm, nhưng đó là tay phải anh,
và…”
“Đừng nói nữa. Đó là điều tối thiểu em có thể làm, sau khi… sau khi…”
Ánh mắt cô cúi nhìn sang bên và anh biết cô lại sắp xin lỗi một lần nữa.
“Penelope,” anh bắt đầu.
“Không, khoan đã!” cô thốt lên, đôi mắt tối ánh lên với … có thể là say
mê chăng? Chắc chắn không phải là loại say mê mà anh quen thuộc rồi. Nhưng có
nhiều loại khác nhau, đúng không? Niềm say mê học hành. Say mê… văn học?
“Em cần phải nói với anh,” giọng cô gấp gáp. “Em biết là em đã tọc mạnh
quá đáng vì đã đọc trộm nhật ký của anh. Em chỉ là… chán.. và đang đợi.. và
không có gì khác để làm, và rồi em thấy cuốn sổ và thấy tò mò.”
Anh mở miệng ra định chặn lời cô, định nói rằng chuyện đã qua rồi, nhưng
những lời nói cứ tuôn ra khỏi miệng cô, và anh thấy mình buộc phải lắng nghe.
“Em nên quay đi ngay lúc nhận ra nó là cái gì,” cô tiếp tục, “nhưng sau
khi em đọc một câu thì em phải đọc tiếp câu khác! Anh Colin, thật là tuyệt
diệu! Cứ như là em ở đó vậy. Em có thể cảm giác được nước biển – em biết chính
xác nhiệt độ. Anh thật khôn ngoan đã diễn tả như thế. Mọi người ai cũng biết
chính xác nước trong bồn tắm như thế nào sau nửa giờ.”
Trong một giây Colin chỉ có thể sững sờ nhìn cô. Anh chưa từng nhìn thấy
Penelope sôi nổi như thế này bao giờ, và điều ấy vừa kỳ lạ, mà cũng vừa… dễ
thương, thật đó, phấn khích thế này về nhật ký của anh.
“Em… em thích nó hả?” cuối cùng anh hỏi.
“Thích ư? Anh Colin, em yêu nó! Em…”
“Ow!”
Trong lúc hăng hái quá, cô bắt đầu xiết tay anh chặt một chút. “Ồ, xin
lỗi,” cô nói cho qua. “Anh Colin, em phải biết. Điều nguy hiểm gì? Em không thể
chịu được bị bỏ lơ lững như thế.”
“Không có gì,” anh khiêm tốn. “Trang em đọc không phải là đoạn thú vị
gì.”
“Không, chỉ là tường thuật nhiều thôi,” cô đồng ý, “nhưng đoạn tường
thuật rất là gợi tả và thuyết phục. Em có thể thấy tất cả. Nhưng không phải …
ồ, làm sao giải thích đây?”
Colin khám phá ra anh đang rất nôn nóng chờ cô tìm được điều muốn nói.
“Đôi khi,” cuối cùng cô cũng tiếp tục, “người ta đọc một đoạn văn tường
thuật, thì thấy… ồ, em không biết… bị tách ra. Ngay cả không quan tâm. Nhưng
anh đã mang sự sống đến cho hòn đảo. Người khác có thể gọi nước biển ấm, nhưng
anh đã liên hệ nó đến một thứ mà bất cứ ai cũng biết và hiểu. Làm cho em cảm
thấy như là mình ở đó, nhúng chân vào nuớc ở ngay cạnh anh.”
Colin mỉm cười, hoàn toàn hài lòng một cách lố bịch trước lời khen của
cô.
“Ồ! Và em không muốn quên – có một điều cực kỳ khác mà em muốn nhắc
đến.”
Bây giờ anh biết mình đang nhăn răng cười như thằng ngố. Cực kỳ cực kỳ
cực kỳ. Thật là một từ hay.
Penelope hơi rướn người nói, “Anh cũng cho độc giả thấy anh đã liên hệ
với cảnh vật như thế nào và nó đã ảnh hưởng tới anh như thế nào. Nó không còn
đơn giản là một đoạn tường thuật bởi người ta thấy anh đã phản ứng lại làm
sao.”
Colin biết mình đang săn lời khen, nhưng anh không quan tâm, “Ý em là
thế nào?”
“À, nếu anh đọc kỹ… Em có thể xem lại cuốn nhật ký để nhớ cho chắc
không?”
“Tất nhiên,” anh nói khẽ, đưa nó cho cô. “À khoan, để anh tìm lại trang
đó cho em.”
Khi anh làm xong, cô đọc lướt qua để tìm lại phần cô định nói tới. “À
đây nè. Đọc phần này về việc anh chợt nhớ Anh Quốc là quê nhà.”
“Thật kỳ lạ là du lịch có thể làm thế với người ta.”
“Làm gì với người ta?” cô hỏi, mắt mở to thích thú.
“Làm người ta trân quý quê hương,” anh nói nhẹ nhàng.
Đôi mắt cô nhìn vào anh, nghiêm túc, tò mò. “Và anh vẫn thích đi xa.”
Anh gật. “Anh không làm khác hơn được. Cứ như là cơn bệnh vậy.”
Cô phì cười, và âm thanh bất ngờ nghe như tiếng nhạc. “Đừng có ngốc,” cô
tra lời. “Bệnh thì phải có hại chứ. Rõ ràng là các chuyến du lịch làm phong phú
tâm hồn anh.” Cô nhìn xuống tay anh, cẩn thận kéo tấm khăn ăn lên để xem xét vết thương. “Gần hết chảy máu rồi,” cô nói.
“Gần hết,” anh đồng ý. Sự thật, anh đoán rằng cơn chảy máu đã ngừng lâu
rồi, nhưng anh ngần ngại không muốn cuộc trò chuyện bị ngừng. Và anh biết giây phút cô ngừng chăm sóc vết thương, cô sẽ đi.
Anh không nghĩ là cô muốn đi, nhưng anh biết cô sẽ làm vậy. Cô nghĩ đó
là điều cần thiết phải làm, và có lẽ cô cũng cho rằng đó là điều anh muốn.
Không có gì, anh ngạc nhiên nhận ra, có thể xa sự thật hơn.
Và không có gì có thể làm anh sợ hơn.