Một Mình Yêu Anh

Chương 7 :

Ngày đăng: 11:31 18/04/20


Tại sao tại sao tại sao cô lại làm việc này với bản thân?



Hàng năm lời mời được gửi tới bởi người đưa tin, và hàng năm Penelope thề rằng cô sẽ không bao giờ, với sự chứng giám của Chúa, không bao giờ chú ý đến một chương trình hoà nhạc Smythe – Smith nào nữa.



Và vậy mà hàng năm cô nhận ra rằng cô vẫn ngồi ở phòng nhạc Smythe – Smith, một cách liều lĩnh cố gắng không co rúm lại (ít nhất không phải một cách rõ ràng) khi những cô gái của Smythe – Smith thế hệ mới nhất tàn sát ngài Mozart tội nghiệp ở phần chơi hình nộm âm nhạc.



Điều đó thật là đau đớn. Đáng sợ, kinh khủng, đau đớn một cách đáng sợ. Thực sự, không có cách nào khác để diễn tả điều đó.



Thậm chí điều bối rối hơn là Penelope dường như luôn luôn ngồi ở hàng ghế đầu, hoặc gần đó, chỗ mà gây nhức nhối ngoài sức tưởng tượng. Và không chỉ trên tai. Cứ vài năm 1 lần, sẽ có một cô gái Smythe – Smith người mà dường như nhận thấy rằng cô ta đang tham gia vào cái mà chỉ có thể được coi là một tội ác trái với luật thính giác. Trong khi những cô gái khác tấn công những cây đàn violon và piano của họ với một sức mạnh vô ý, người lẻ ra này chơi với biểu hiện lộ vẻ phiền muộn trên mặt cô ta – một biểu hiện mà Penelope biết rất rõ.



Đó là bộ mặt mà một người khoác lên khi người đó muốn ở bất cứ đâu trừ cái nơi mà người ta đang ở. Bạn có thể cố để dấu nó, nhưng nó luôn luôn hiện ra ở 2 khóe miệng bạn, chúng bị mím chặt và căng ra. Và đôi mắt, tất nhiên, chúng quanh quẩn hoặc là ở trên hoặc là ở dưới tia nhìn của người khác.



Chúa biết rằng khuôn mặt Penelope luôn luôn có tật xấu vì biểu hiện tương tự nhiều lần.



Có thể đó là lý do tại sao cô chưa bao giờ hầu như xoay xở để ở nhà được vào đêm hòa nhạc Smythe – Smith. Ai đó phải cười một cách đáng khích lệ và giả bộ cảm thụ âm nhạc.



Bên cạnh đó, dù sao thì không phải như là cô bị bắt buộc phải đến và nghe nhiều hơn một lần trong năm.



Còn nữa, một điều không thể giúp gì nhưng cũng có thể được nghĩ tới là phải có một vận may được tạo ra nhờ những cái nút tai kín đáo.



Nhóm tứ nương đang lên dây – những nốt nhạc chói tai the thé chỉ hứa hẹn sẽ còn tệ hơn một khi bọn họ chơi thật sư. Penelope đã tìm được chỗ ngồi ngay chính giữa hàng ghế thứ nhì, trong sự kinh ngạc của em gái Felicity.



“Có hai cái ghế còn trống ở tuốt phía sau kìa,” Felicity rít lên trong tai cô.



“Quá trễ rồi,” Penelope đáp, và ngồi xuống cái ghế đệm.



“Chúa giúp tôi,” Felicity rên.



Penelope nhặt lấy tờ chương trình và bắt đầu lật sơ qua. “Nếu mình không ngồi ở đây thì sẽ có người khác ngồi mất.”



“Thì vậy mới hợp ý em!”



Penelope sát lại gần để chỉ có cô em mới nghe được. “Tụi mình chắc chắn sẽ mỉm cười và ra vẻ lịch sự. Hãy tưởng tượng coi ai đó như Cressida Towmbley ngồi ở đây và cười khúc khích suốt cả buổi.”



Felicity liếc quanh. “Em nghĩ Cressida Twombley tới chết cũng chẳng chịu đến chỗ này.”



Penelope vờ như không nghe thấy. “Điều cuối cùng mà họ cần là có người ngồi ghế trước chê bai dè bỉu. Các cô gái tội nghiệp đó sẽ xấu hổ chết. ”



“Thì bọn họ cũng đã xấu hổ sẵn rồi mà,” Felicity càu nhàu.



“Không có đâu,” Penelope đáp. “Ít nhất cũng không phải cô kia, kia, hay cô kia,” cô chỉ vào hai cô gái chơi đàn violin và người ngồi tại đàn dương cầm. “Nhưng cô đó” – cô kín đáo chỉ tay về phía cô gái đang ngồi với cây đàn cello – “đã đau khổ lắm rồi. Chúng ta phải ngồi đây để ít ra những kẻ nhiều chuyện, vô duyên không làm mọi việc tệ hơn. ”



“Thì chị ấy cũng sẽ bị Lady Whistledown tàn sát trong tuần này thôi,” Felicity lầu bậu



Penelope định mở miệng trả lời, nhưng tại giây phút đó cô phát hiện người vừa ngồi kế bên cô là Eloise.



“Eloise,” Penelope vui mừng tột “Mình tưởng bạn ở nhà chự”



Eloise nhăn mặt, màu da lại tái đi. “Mình không thể giải thích được, dường như mình không đi không đươc. Cứ như là tai nạn đụng xe vậy. Mình không thể nào mà không nhìn.”



“Hay là nghe,” Felicity nói, “trong trường hợp này.”



Penelope mỉm cười. Không thể ngừng được.



“Có phải mình nghe loáng thoáng về Lady Whistledown khi vừa đến không?” Eloise hỏi.



“Em vừa bảo chị Penelope,” Felicity chồm người qua bà chị trong tư thế khá là “mất duyên” để nói với Eloise, “rằng họ sẽ bị Lady W tàn sát vào cuối tuận”



“Chị không biết,” Eloise ngẫm nghĩ. “Bà ấy không chê bai các cô gái Smythe-Smith mỗi năm. Chị không hiểu tại sao.”



“Ta biết nè,” một giọng nói ồm ồm đằng sau vang lên.



Eloise, Penelope, và Felicity đều quay lại, rồi bật ngửa ra sau vì cây gậy của Lady Danbury đang dí sát vào mặt họ hêt sức nguy hiểm.



“Lady Danbury,” Penelope há hốc, không thể nào ngăn lại ước muốn được chạm vào mũi – chỉ để chắc rằng nó vẫn còn nằm đó.



“Ta đã biết tẩy của Lady Whistledown đó rồi,” Lady Danbury nói.



“Bà biết ư?” Felicity hỏi.



“Bà ta khá mềm lòng,” phu nhân tiếp tục. “Có thấy cô bé” – cây gậy chĩa về phía cô gái chơi đàn cello, chỉ một chút là chọc thủng tai Eloise – “đằng kia không?”



“Vâng,” Eloise đáp, xoa xoa tai, “nhưng con không nghĩ có thể nghe cô ấy.”



“Có lẽ là điều may mắn,” Lady Danbury nói trước khi quay trở lại đề tài. “Cô có thể cám ơn ta sau.”



“Bà vừa nói về cô bé chơi đàn cello?” Penelope hỏi nhanh, trước khi Eloise kịp thốt ra điều gì không hay.



“Tất nhiên rồi. Nhìn kìa,” Lady Danbury nói. “Cô bé trông thật khổ sở. Và cũng nên như thế. Cô ta rõ ràng là người duy nhất trong mấy chị em biết họ chơi dở thế nào. Ba đứa kia không có khiếu âm nhạc của một con ruồi.”



Penelope liếc mắt nhìn cô em trong điệu bộ khá tự mãn.



“Nhớ lời ta đấy,” Phu nhân Danbury nói. “Lady Whistledown sẽ không nói một lời gì về buổi hòa nhạc này. Bà ta không muốn làm cô bé ấy buồn. Còn đám còn lại.. ”


Anh dừng bước, thả cánh tay cô ra. Anh không thực sự có câu trả lời, ngoài tiếng đập thình thịch kỳ quặc của trái tim anh.



“Ai sẽ muốn đọc chúng?” cuối cùng anh hỏi.



“Em sẽ,” cô nói một cách thành thật. “Eloise, Felicity…” cô nói thêm, điểm tên trên những ngón tay cô. “Mẹ anh, Lady Whistledown, em chắc chắn,” cô nói thêm với một điệu cười tinh nghịch. “Cô ấy thường viết về anh khá là nhiều.”



Lời nói đùa khéo của cô dễ lây nhiễm, và Colin dường như không thể nín cười. “Penelope, không được tính nếu những người mua cuốn sách chỉ là những người mà anh quen.”



“Tại sao không?” môi cô giật giật. “Anh quen rất nhiều người. Tại sao, nếu anh chỉ tính nhà Bridgerton – “



Anh túm lấy bàn tay cô. Anh không biết tại sao, nhưng anh túm lấy bàn tay cô. “Penelope, dừng lại đi.”



Cô chỉ cười lớn. “Em nghĩ Eloise kể với em rằng anh có hàng đống và hàng đống anh em họ nữa, và – “



“Đủ rồi,” anh cảnh báo. Nhưng anh đang cười toe toét khi anh nói từ đó. Penelope nhìn chằm chằm xuống bàn tay cô đặt trong tay anh, sau đó nói, “Rất nhiều người sẽ muốn đọc về những chuyến du lịch của anh. Có thể lúc đầu sẽ chỉ có một số ít người bởi vì anh là người hào hoa nổi tiếng ở London, nhưng sẽ không mất nhiều thời gian trước khi mọi người nhận ra anh là một nhà văn giỏi đến thế nào. Và sau đó họ sẽ la hét đòi đọc nữa.”



“Anh không muốn thành công bởi vì mang họ Bridgerton,” anh nói.



Cô buông rơi bàn tay anh và chống bàn tay cô lên hông. “Anh thậm chí có đang nghe em nói không đấy? Em vừa nói với anh rằng – “



“Hai người đang nói chuyện gì thế?” Eloise. Trông rất, rất tò mò.



“Chẳng có gì,” họ lẩm bẩm cùng một lúc. Eloise khịt mũi.



“Đừng xúc phạm em. Nó chẳng là gì. Penelope trông cứ như là bạn ấy có thể bắt đầu thở ra lửa tại bất kỳ thời điểm nào.”



“Anh của cậu chỉ đang trở nên chậm hiểu,” Penelope nói.



“À, điều đó chả có gì mới mẻ,” Eloise nói.



“Đợi một chút!” Colin kêu to giận dữ.



“Nhưng cái gì,” Eloise thăm dò, lờ anh hoàn toàn, “anh ấy đang trở nên chậm hiểu về cái gì?”



“Đó là vấn đề cá nhân,” Colin nặn ra.



“Điều mà sẽ biến nó trở nên kỳ hấp dẫn hơn tất cả,” Eloise nói. Cô nhìn Penelope một cách hy vọng.



“Mình xin lỗi,” Penelope nói. “Mình thực sự không thể nói.”



“Mình không thể tin điều này!” Eloise gào lên. “Cậu không định kể cho mình.”



“Không,” Penelope đáp, cảm thấy hơi thỏa mãn với bản thân một cách kỳ lạ, “Mình không định.”



“Mình không thể tin điều này,” Eloise nói lại, quay qua anh trai của cô. “Em không thể tin điều này.”



Môi anh ngoác ra thành một nụ cười. “Tin đi.”



“Hai người đang giữ bí mật với em.”



Anh nhướng lông mày. “Em không nghĩ là anh kể với em mọi thứ đấy chứ?”



“Tất nhiên là không.” Cô cau có. “Nhưng em nghĩ Penelope làm.”



“Nhưng đây không phải là bí mật của mình để mà kể,” Penelope nói. “Nó là bí mật của Colin.”



“Mình nghĩ hành tinh này vừa quay trên trục của nó,” Eloise cằn nhằn. “Hoặc có thể nước Anh đột ngột đâm vào nước Pháp. Tất cả điều em biết là đây không phải là cùng một thế giới mà em ở chỉ mới sáng nay.”



Penelope không thể giúp về điều đó. Cô cười rúc rích.



“Và hai người đang cười em!” Eloise nói thêm.



“Không, mình không,” Penelope nói, cười. “Thực đấy, mình không.”



“Em có biết em cần gì không?” Colin hỏi.



“Em?” Eloise chất vấn.



Anh gật đầu. “Một người chồng.”



“Anh cũng tệ như mẹ!”



“Anh có thể còn tệ hơn nhiều nếu anh thực sự chú ý tới điều đó.”



“Về điều đó thì em không nghi ngờ,” Eloise bắn trả.



“Dừng lại, dừng lại!” Penelope nói, hiện tại đang thực sự cười không ngớt.



Họ đều nhìn cô một cách hy vọng, cứ như nói, Bây giờ cái gì?



“Em rất vui vì em đã đến tối nay,” Penelope nói, những từ ngữ xổ ra tự động từ môi cô. “Em không thể nhớ một buổi tối nào vui hơn. Thực sự, em không thể.”



Vài giờ sau đó, khi Colin đang nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần phòng ngủ của căn hộ mới của anh ở Bloomsbury, anh chợt nảy ra ý nghĩ rằng anh cũng cảm thấy chính xác điều đó.